Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 155 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Sau khi đẩy Cơ Phượng Ly ra ngoài, Hoa Trứ Vũ nằm mãi vẫn không ngủ được,

tấm chăn đắp trên người dường như vẫn còn sót lại mùi hương của hắn,

điều này khiến nàng cảm thấy hoảng hốt.



Vừa định đứng dậy thay bộ chăn gối khác, đúng lúc này, tiếng sáo lại vang lên.



Du dương triền miên truyền từ khu rừng đào tới.



Cơ Phượng Ly vẫn chưa đi!



Đêm mưa tối tăm lạnh lẽo, mà hắn còn đứng bên ngoài thổi sáo.



Hoa Trứ Vũ định chạy ra ngoài, nhưng nàng vẫn cố nén cảm giác xúc động

trong lòng. Nàng vội vàng nằm xuống giường, kéo cao chăn che đầu lại.



Tiếng sáo như ma âm xuyên qua cánh cửa sổ đang khép chặt và tấm chăn dày lọt vào tai nàng, kích động trái tim nàng.



Nàng vẫn còn nhớ, hôm ở Khang vương phủ là lần đầu tiên nàng nghe thấy Cơ Phượng Ly thổi khúc “Nhược Thủy” này.



Đêm hôm đó, dưới ánh đèn rực rỡ, bên bờ hồ, một người một sáo, sáo người hợp nhất.



Hắn đứng trước một bụi hoa hải đường, tiếng sáo du dương không ngừng vang lên như cơn gió nhẹ từ phía chân trời thổi tới.



Uyển chuyển mà thuần khiết, dưới ánh đèn lưu ly càng thêm như mộng như ảo.



Lúc đó nàng hoàn toàn không thể ngờ tới, người nàng từng hận thấu xương thấu tủy lại trở thành người nàng yêu nhất.



Trái tim nàng như trầm bổng theo tiếng sáo kia.



Chẳng biết từ lúc nào, tiếng sáo đã dừng lại, trong màn đêm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách.



Giống như cánh cung đứt đoạn giữa chừng, Hoa Trứ Vũ vội đứng dậy mở cửa ra.



Tiếng mưa rơi dường như còn lớn hơn khi nãy, mưa và gió tạt vào người nàng, vô cùng lạnh lẽo.



Ánh nến xuyên qua khung cửa, chiếu ra ngoài bóng đêm mờ mịt.



Cơ Phượng Ly đang run rẩy tựa vào một gốc cây. Chiếc ô hắn mới cầm đi đã bị gió đêm thổi bay đi.



Hoa Trứ Vũ như bị người đấm cho một quyền, vội vàng nâng váy chạy về chỗ hắn.



"Phượng Ly, chàng sao vậy?" Nàng cúi người dùng ngón tay lau đi vệt nước trên

mặt hắn, nước mưa chảy từ mặt hắn xuống đầu ngón tay lạnh lẽo.



"Bảo Nhi, ta lạnh quá!" Cơ Phượng Ly run giọng nói.



Hoa Trứ Vũ đau lòng, nàng ôm lấy eo hắn, đỡ hắn dậy, dìu hắn bước vào trong nhà. Sau khi đặt hắn lên giường, nàng khép chặt cửa, màn mưa đêm vẫn vũ hoàn toàn bị ngăn cách ở bên ngoài.



Thắp nến lên, Hoa Trứ Vũ mới phát hiện ra sắc mặt Cơ Phượng Ly đã trắng nhợt, ngay cả môi cũng tím tái lại.



"Đêm hôm khuya khoắt không về nghỉ ngơi còn ở ngoài dầm mưa làm gì?" Nàng

cầm chặt lấy tay hắn, nàng có thể nhận ra hắn đang run rẩy, còn rất

lạnh.



Hoa Trứ Vũ thấy có gì đó không đúng, mới dầm mưa một lúc sao có thể tới mức này, nàng đưa tay sờ trán hắn, cũng không nóng. Nhưng cả hắn lại run

bần bật như đang rất đau đớn.



"Chàng phát bệnh à?" Khi nàng mới vào cung, lúc Cơ Phượng Ly bị thương tổn kỳ

kinh bát mạch, run rẩy khổ sở trong lúc hôn mê. Lần phát bệnh trước,

chính nàng là người chăm sóc cho hắn. Biết hắn bị bệnh, nàng cũng buông

lỏng sự cảnh giác. Lấy khăn lau khô tóc hắn, cởi chiếc áo choàng ngoài


Hoa Trứ Vũ cảm giác hai tai mình sắp bốc cháy rồi, sao trước đây nàng không phát hiện ra Cơ Phượng Ly là người vô lại như vậy. Rõ ràng đã biết mà

còn hỏi. Có ai muốn bị người khác nhìn thấy cảnh mình đang tắm đâu.



"Không công bằng!" Hoa Trứ Vũ oán hận trừng mắt với hắn, đúng lúc chạm phải

ánh mắt nóng bỏng của hắn, trong đó ngập tràn dục vọng không hề che

giấu, chỉ vừa chạm phải đã khiến nàng chấn động.



"Thế nào là không công bằng?" Hắn nhìn nàng, cúi đầu cười nói. "Có phải ta nên cởi quần áo cho công bằng không?"



Hai má Hoa Trứ Vũ đỏ bừng lên, cả người như chìm hẳn vào trong nước.



Cơ Phượng Ly nói: "Trốn cái gì? Bây giờ mới sợ ta nhìn thấy có phải hơi muộn không? Bảo Nhi, nàng đã là người của ta rồi."



Mặt Hoa Trứ Vũ lại đỏ lên, lần này không phải là thẹn thùng nữa mà là tức

giận. Nàng phát hiện mình ngày càng không có khí chất như khi ở trên

chiến trường nữa, càng ngày càng giống nữ nhân.



"Ai nói ta sợ chàng nhìn thấy!" Nàng oán hận nói.



Hắn chợt nâng cằm nàng lên, trong mắt hắn là hình bóng nàng, vô cùng chân

thực. Hắn khẽ hôn lên môi nàng một cái, mùi rượu nồng phả qua. Hoa Trứ

Vũ khẽ nhăn mày, hỏi: "Phượng Ly, chàng uống rượu sao?"



Mùi thuốc và hương hoa trong hồ rất nồng khiến nàng không phát hiện ra mùi

rượi trên cơ thể hắn. Cơ Phượng Ly nghe thấy nàng hỏi, đôi mắt hơi nheo

lại. "Có uống một chút, nhưng ta không say, hoàn toàn không hề say!"

Giọng nói trầm ấm đầy vẻ mê hoặc.



Người uống say thường nói mình không say. Hoa Trứ Vũ dám khẳng định Cơ Phượng Ly say thật rồi, còn là say rất nặng.



Nàng thấy hơi lo lắng, muốn ra khỏi hồ thì phải lấy được áo, mà áo thì đang

nằm trên giá sau lưng hắn. Còn hắn đang ngồi đó nhìn nàng chăm chú,

trong mắt như có lửa đang rực cháy.



"Chàng, chàng ra ngoài một chút đi!" Hoa Trứ Vũ cắn môi nói.



Cơ Phượng Ly không những không đi mà còn cúi người xuống. Hoa Trứ Vũ theo

bản năng lùi về sau, sơ ý trượt chân ngã ngồi xuống hồ. Có thể do bất

ngờ, mà cũng có thể là do mùi thuốc trong nước quá nồng khiến nàng bị

sặc. Cơ thể chợt nhẹ bẫng, hắn dùng áo choàng bao lấy nàng, ôm nàng đi

vào trong phòng. Nàng rúc đầu vào ngực hắn, thứ nàng cảm nhận được lúc

này chỉ có hương rượu nồng nặc và hơi thở đầy nam tính của hắn.



"Bảo Nhi, dù trước kia trong lòng nàng có ai, sau này, nàng chỉ được có mình ta." Hắn nhấn mạnh từng chữ, lời lẽ đơn giản nhưng mang theo sức sắc

bén đầy uy lực. Sau đó, hắn đặt nàng lên giường, không hề khách khí ngấu nghiến môi nàng, chiếc lưỡi mạnh mẽ tách môi nàng ra công thành đoạt

đất, tay vòng ra sau ép nàng tiếp nhận nụ hôn của hắn. Nụ hôn dần trở

nên cuồng nhiệt, hắn vừa cắn vừa mút về phía ngực nàng, chậm rãi di

chuyển xuống dưới, đốt lửa trên da thịt nàng......



Ngọn nến không ngừng lay động khiến không khí trong phòng càng thêm dây dưa, mập mờ.



"Bảo Nhi, gọi tên ta!" Hắn đã say thật rồi nên mới cứng rắn yêu cầu nàng,

đôi mắt rực lửa khóa chặt lấy nàng, hắn cắn mút môi nàng, xâm chiếm nơi

mềm mại của nàng, cuồng loạn kích thích nàng tới đỉnh cao.



Uyên ương khép cửa, dây dưa triền miên.



Đêm đó, hắn thật sự không biết thỏa mãn là gì, một lần thêm một lần như muốn kéo dài sự ngọt ngào này tới tận cùng..