Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 154 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Nạp Lan Tuyết thở dài rồi tiếp tục nói: "Ôn Uyển đã làm rất nhiều chuyện

cho hắn, hắn cứu Ôn Uyển từ Bắc Triều về, Ôn Uyển lén vào cung, đem sợi

dây chuyền của công chúa Bắc Triều đưa cho Hoàng Phủ Vô Song, giúp kế

hoạch của Phượng Ly tiến hành thuận lợi hơn. Nhưng việc này hoàn toàn

không phải do Phượng Ly yêu cầu. Ta vẫn nghe Lam Băng nói, từ trước tới

giờ hắn luôn từ chối ý tốt của Ôn Uyển để không mắc nợ muội ấy quá

nhiều. Còn bây giờ, hắn vì cô mà ngôi vị hoàng đế cũng không màng, hắn

muốn thành thân với cô trước khi đăng cơ để cô có thể danh chính ngôn

thuận trở thành hoàng hậu. Khi thân phận của cô bị bại lộ, hắn nói cô đã có thai để nhanh chóng được thành thân với cô. Nhưng vì sao cô vẫn chưa đồng ý? Các quan đòi cho thái y tới bắt mạch, cũng là hắn cứng rắn áp

chế bọn họ."



Hoa Trứ Vũ yên lặng lắng nghe, ngón tay đặt trên dây đàn khẽ run lên giống như lòng nàng lúc này.



"Ta nhìn cái bộ mặt như thiếu nợ của hắn mấy hôm nay, sắp không chịu nổi

nữa rồi. Ta cũng tin cô thật lòng với hắn, nên mới nói với cô mấy lời

này." Nạp Lan Tuyết thở dài nói.



Hoa Trứ Vũ cúi đầu không nói gì, từ sau khi Hoàng Phủ Yên tới đây, Cơ Phượng Ly vẫn chưa xuất hiện.



"Ta cáo từ trước!" Nạp Lan Tuyết cảm giác mình đã nói xong, đứng dậy, chắp tay cáo từ.



Hoa Trứ Vũ khẽ mân mê dây đàn, gảy lên khúc “Nhược Thủy” do Cơ Phượng Ly sáng tác.



......



Lúc hoàng hôn trời bắt đầu nổi mưa, tiếng mưa rơi rào rào mang theo những

cơn gió lạnh ùa tới. Đây là cơn mưa đầu tiên trong năm, nhưng lại không

giống mưa xuân.



Trong Cần Chính Điện sáng rực ánh đèn, có vài tia sáng lọt qua khe cửa hắt về phía hành lang màu đỏ, mang theo bầu không khí nặng nề đầy áp lực.

Ngoài điện, không chỉ có thái giám đứng chờ lệnh mà còn có một lượng lớn Phong Vân Kỵ canh gác bên ngoài.



Cơ Phượng Ly mặc triều phục ngồi dựa vào ghế, thân hình cao lớn khuất sau

Long án, trên gương mặt tuấn mỹ không có nét biểu cảm nào. Mấy ngày nay, hắn bận rộn xử lý chính vụ, phê duyệt tấu chương. Còn bây giờ, nhìn

đống tấu chương chất cao như núi hắn lại không có tâm trạng xem xét. Hắn là Nhiếp Chính vương, hắn phải phụ trách cuộc sống của hàng vạn dân

chúng Nam Triều, còn cả gánh nặng của giang sơn xã tắc. Hắn không được

lười biếng, cũng không được chậm trễ, thế nhưng, hắn thật sự không có

tâm trạng đọc những bản tấu chương kia. Bởi vì hắn có thể đoán được

những thứ kia nói về chuyện gì.



Hồng nhan họa thủy, nữ nhi phản thần.



Hắn chỉ muốn thành thân với người hắn yêu, sao lại có nhiều người ngăn cản

hắn như vậy. Làm quân vương một nước, cuối cùng hắn đạt được gì?



"Thần xin Vương Gia nghĩ lại." Lam Băng giờ đã thành Thừa tướng Nam Triều khom người nói.



Cơ Phượng Ly khép đôi mắt lại, lạnh lùng nói. "Lam Băng, kể từ khi làm

Thừa Tướng, ngươi bắt đầu cổ hủ hơn trước nhiều. Dựa vào tính cách của
Cơ Phượng Ly ngã xuống giường, sau khi rên rỉ mấy câu liền nằm yên không nhúc nhích.



Hoa Trứ Vũ ngồi dậy, trâm ngọc đã rơi ra, mái tóc đen nhánh chảy dài về phía sau.



"Cơ Phượng Ly!" Nàng gọi tên hắn.



Hắn không nhúc nhích.



Thêm lần nữa.



Hoa Trứ Vũ khẽ nhíu mày.



Nàng tựa vào giường, chống cằm nhìn hắn.



Một lúc sau, hắn vẫn bất động như cũ.



Hoa Trứ Vũ đi gần về phía hắn, cúi đầu nhìn hắn.



Trong khung cảnh tranh tối tranh sáng, hai hàng lông mi khẽ rung lên, hắn đột ngột mở mắt ra, thản nhiên cười với nàng.



Hoa Trứ Vũ đỏ mặt, lạnh lùng nói: "Nếu không say, thì mau về đi!"



Nàng quay lại ngồi xuống giường, thản nhiên nói.



Cơ Phượng Ly đứng dậy, một tay nâng cằm nàng, hôn xuống trán nàng. Nàng có thể nghe được giọng nói trầm ấm, dịu dàng của hắn: "Bảo Nhi, nàng vẫn

quan tâm đến ta!"



“Chàng còn không đi đi?" Hoa Trứ Vũ khẽ nói."



"Ta đói." Hắn hoàn toàn không hiểu lời nàng nói, cởi áo choàng ngoài ra treo lên giá, sau đó đi tới nhà bếp.



Hoa Trứ Vũ không biết làm sao cho đúng, dù gì, tất cả mọi nơi trong cung

đều là lãnh địa của hắn. Nàng trèo lên giường, trùm kín chăn đi ngủ. Chỉ là tiếng động nồi niêu xong chảo ở gian phòng bên cạnh không ngừng vang lên, chỉ một lát sau, hương thơm đã lan tỏa cả căn nhà.



Hoa Trứ Vũ sao có thể ngủ được, đã mấy ngày nay, nàng không được ăn cơm Cơ Phượng Ly nấu.



"Nàng lại đây ăn một chút đi!" Giọng nói của Cơ Phượng Ly truyền tới.



Cuối cùng, Hoa Trứ Vũ không chống đỡ được thức ăn thơm ngon hấp dẫn, bò dậy uống hết bát canh.



Dùng bữa xong, dọn dẹp xong, Hoa Trứ Vũ ném cho hắn một cái ô: "Lần này đi được rồi!"



Cơ Phượng Ly nhướng mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy ô, xoay người bước ra ngoài, trước khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.



Trong không gian yên tĩnh, Hoa Trứ Vũ nằm ở trên giường hồi lâu vẫn không ngủ được.



Tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn, trong âm thanh tí tách của tiếng mưa rơi dường như lại có tiếng sáo vang lên.