Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 153 :

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


"Hoàng huynh, dù hôm nay huynh có nhốt Yên Nhi vào Hoàng am, Yên Nhi cũng phải nói cho hết. Cô ta làm hại hoàng huynh chưa đủ sao, nếu cô ta thật lòng với huynh thì sao lại mang thai đứa con của người khác? Vì sao trên

pháp trường lại đâm chết huynh? Cô ta ở lại đây chỉ vì muốn giúp Hoa

Mục! Yên nhi cầu xin hoàng huynh, đừng để bị mê hoặc, đừng bỏ ngoài tai

lời khuyên của mọi người."



Hoàng Phủ Yên biết Cơ Phượng Ly vẫn còn che chở cho Hoa Trứ Vũ, cũng không

biết nàng lấy dũng khí ở đâu mà nói một hơi không nghỉ, nàng chỉ sợ Cơ

Phượng Ly ngắt lời không cho nàng nói tiếp.



Lần này Cơ Phượng Ly không ngắt lời mà để nàng nói hết trọn vẹn. Vẫn là

dáng vẻ thản nhiên, bình tĩnh, chỉ có đôi mắt kia đã trở nên ảm đạm.



Hoàng Phủ Yên thấy Cơ Phượng Ly không ngăn nàng lại, đánh bạo tiếp tục nói: "Vì nữ nhân như vậy, thật không đáng!"



"Đi xuống đi! Đến Hoàng am phụng bồi mẫu hậu!" Cơ Phượng Ly thản nhiên nhìn Hoàng Phủ Yên, giọng nói nhàn nhạt như nước.



Hoàng Phủ Yên nhìn hắn, đôi mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Yên Nhi.....

.cáo lui!" Xem ra, hoàng huynh đã tin lời của nàng, như vậy là tốt rồi!



Đúng là Cơ Phượng Ly tin, nếu là bình thường hắn nhất định sẽ không tin. Chỉ là, hắn chợt nhớ tới hôm gặp lại nàng ở khu chợ đêm.



Khi đó, hắn nghĩ Hoàng Phủ Vô Song đã hạ lệnh chém đầu nàng ở khu phố chợ,

cũng đúng hôm đó hắn đã gặp được Nhiếp tiểu thư, khi đó hắn vẫn chưa

biết Nhiếp tiểu thư là nàng, hắn chỉ nhớ, sau khi nàng ngã về phía hắn,

trong lòng bàn tay hắn đầy máu.



Khi đó hắn không quá chú ý tới chuyện này.



Mấy ngày nay, hắn vui vẻ bên nàng mà quên bẵng đi chuyện này. Bây giờ nghĩ lại, đêm đó, có khi nào nàng bị sảy thai không!



Thế nên, hắn tin lời Hoàng Phủ Yên nói!



Nếu nàng từng mang thai, chắc hẳn người kia là người trong lòng nàng, Hoàng Phủ Vô Song cũng được, Tiêu Dận cũng được, tóm lại, người kia không

phải là hắn!



Hoàng Phủ Yên đã lui ra ngoài, cả cung điện to như vậy đột nhiên trở nên trống trải.



Hắn ngồi sau Long án, tiện tay cầm lấy chén trà trên bàn. Thái giám đứng

hầu bên cạnh vội vã đi tới rót trà, thế nhưng hắn lại lạnh giọng quát:

"Rót rượu!"



Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thái giám kia đâu có gan cất tiếng hỏi, chỉ đành truyền người mang rượu lên.



Cơ Phượng Ly nâng ly rượu lên, nhìn dung dịch rượu màu hổ phách sóng sánh

trong chén, thầm cười tự giễu. Loại rượu ngon hiếm có trong mắt người

khác, trong mắt hắn cũng chỉ là thứ dùng để giải sầu.



Hắn ngửa đầu uống cạn ly rượu, một ly lại một ly, cuối cùng cũng không rõ mình đã uống hết bao nhiêu.



Đến cuối cùng, hắn không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì nữa, nhịp tim co đập

dữ dội. Mỗi một lần hô hấp, trong ngực hắn như có một ngọn lửa thiêu

đốt. Đầu căng ra như muốn nổ tung.



Cảm giác này khiến hắn không tự chủ được nhớ lại cảnh trên pháp trường ngày đó, khi bị nàng đâm, cảm giác đầu tiên khi thức dậy của hắn chính là

như thế này.


"Cô biết Tạ hoàng hậu chứ?" Nạp Lan Tuyết hỏi.



Hoa Trứ Vũ hơi bất ngờ khi thấy Nạp Lan Tuyết nhắc tới Tạ hoàng hậu, trong

khi nàng vừa mới nhìn thấy bức họa của Tạ hoàng hậu. Nàng khẽ nói:

"Không nhiều lắm." Nếu không phải mới vừa nhìn bức họa Tạ hoàng hậu,

ngay cả khuê danh của bà, nàng cũng không biết.



Nạp Lan Tuyết tiếp tục nói. "Việc này phải bắt đầu từ tiền triều Mặc quốc.

Năm đó, Mặc quốc suy yếu, phiên vương các nơi dấy binh khởi nghĩa, dân

chúng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Lôi Đình Kỵ của Thái Thượng Hoàng

và Phong Vân Kỵ của Tạ hoàng hậu là hai đội quân có ảnh hưởng lớn nhất

thời đó, về sau, Viêm Đế và Tạ hoàng hậu nảy sinh tình cảm, hai người

kết làm phu thê, hai đội quân hợp làm một, thực lực tăng lên rất nhiều.

Mấy năm sau, đã đánh bại Mặc quốc."



Hoa Trứ Vũ không ngờ Phong Vân Kỵ lại là quân đội của Tạ hoàng hậu. Nói như vậy, giang sơn Nam Triều này, có một nửa thuộc về công lao của Tạ hoàng hậu. Nhưng trong những tài liệu ghi chép chỉ nói Tạ hoàng hậu là phu

nhân của Viêm Đế, vào cung được một năm thì bị bệnh qua đời, hoàn toàn

không hề ghi chép công đức của bà.



"Nói như vậy, Tạ hoàng hậu đúng là một vị anh thư rồi." Hoa lấy Vũ thấy hơi bất ngờ, đây là điều nàng chưa bao giờ nghĩ tới.



"Đúng vậy, vì Tạ hoàng hậu chinh chiến liên miên nên Phượng Ly cũng lớn lên

trên chiến trường, lúc hắn năm tuổi đã có thể giương cung bắn chết kẻ

địch." Nạp Lan Tuyết chậc lưỡi nói.



Hoa Trứ Vũ cả kinh, nàng vẫn nghĩ mình mười mấy tuổi ra chiến trường đã rất tàn khốc. Không ngờ, Cơ Phượng Ly còn lớn lên ở chiến trường. Đối với

một đứa bé mà nói, đây là chuyện tàn khốc tới cỡ nào.



"Đáng tiếc Tạ hoàng hậu hồng nhan bạc mệnh, bà biết ngày tháng của mình không còn dài nên đã đem Phong Vân Kỵ giấu ở Nguyệt Thị, vì Tạ hoàng hậu từng ra tay cứu giúp Nguyệt Thị chúng ta. Sau khi Phượng Ly mười tuổi, một

năm lại tới Nguyệt Thị luyện binh hai lần, ta và hắn quen biết nhau nhờ

thế. Hắn từng nói với ta, trước khi Tạ hoàng hậu qua đời đã giao ước với Ôn Thái Phó, ông ta bảo vệ, phò tà hắn, còn khi Phượng Ly làm Hoàng đế, sẽ để Ôn Uyển làm hoàng hậu." Nạp Lan Tuyết tiếp tục nói.



Nghe xong, Hoa Trứ Vũ trở nên trầm mặc. Thì ra là, Nạp Lan Tuyết vòng vo một hồi, từ Mặc quốc tiền triều đến Tạ hoàng hậu, cuối cùng chỉ để cho nàng biết, Tạ hoàng hậu đã từng hứa sẽ cho Ôn Uyển làm hoàng hậu.



Thật không ngờ, nhất ngữ thành sấm.



Ban đầu, nàng để tên đạo sĩ giang hồ kia nói Ôn Uyển mang Phượng cách,

không ngờ điều đó lại trở thành sự thật. Khó trách hôm đó Ôn Uyển lại

nói những lời đó với nàng, Cơ Phượng Ly nhất định sẽ cưới cô ta. Thì ra, đây là di mệnh của Tạ hoàng hậu.



Mấy ngày nay, hắn tìm mọi cách sủng ái nàng khiến nàng quên mất một điều,

hắn sẽ làm Hoàng đế, còn nàng là nữ nhi của phản thần, nàng và hắn, đến cuối cùng vẫn cách xa thiên sơn vạn thủy.



Mấy ngày nay, hắn xa lánh nàng là vì Ôn Uyển sao? Hoa Trứ Vũ cảm thấy mất

mát, nàng ngồi xuống chiếc bàn để "Thanh liễm", ngón tay đùa nghịch dây

đàn phát ra những âm thanh hỗn loạn không có tiết tấu hệt như tâm trạng

của nàng lúc này. Nắng tháng ba ấm áp bao trùm lấy cơ thể nàng, nhưng

chẳng sưởi ấm được trái tim nàng.



Nàng đưa tay nghịch dây đàn, khẽ nói: "Ôn tiểu thư làm nhiều chuyện cho chàng như vậy, rất xứng đáng làm hoàng hậu."



Thái độ lạnh lùng, thản nhiên như việc này không có liên quan đến mình của

nàng làm Nạp Lan Tuyết tức giận, hắn nói: "Nguyên Bảo à, ta thấy cô là

người thông minh, nhưng cũng là người vô tâm. Nếu Phượng Ly có tình ý

với Ôn Uyển thì đã sớm thành thân với muội ấy rồi, đâu đến phần của cô?"