Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 161 :

Ngày đăng: 14:31 18/04/20


Hoa Trứ Vũ buồn bã bước ra ngoài. Có những tình cảm, không phải nói thay

đổi là thay đổi được. Nhưng nàng cũng biết, Hoa Mục vốn không phải người nhẫn tâm đẩy dân chúng vào cảnh nước sôi lửa bỏng mà không cân nhắc gì.



Ánh trăng mới lên, chiếu sáng vằng vặc.



Có một người đứng cách đó không xa, hắn đứng ngược sáng nên không thấy rõ

mặt, ánh trăng kéo bóng hắn thành một đường dài. Hắn cô độc đứng đó,

không hề có ai khác bên cạnh.



Hoa Trứ Vũ giật mình, vừa nhìn thấy người kia, nàng cảm thấy vô cùng căng thẳng.



Hoàng Phủ Vô Song đã tới bao lâu rồi, liệu hắn có nghe được câu chuyện giữa

nàng và Hoa Mục? Dựa theo khoảng cách, hình như hắn vẫn chưa tới nơi

này.



Hoa Trứ Vũ bước về phía trước, Vô Song nghe thấy tiếng bước chân liền quay lại nhìn về phía nàng.



"Tiểu Bảo nhi, cuối cùng nàng đã tới rồi, ta nhớ nàng muốn chết!" Hắn cũng đi về phía trước, gương mặt dần xuất hiện rõ ràng hơn, đôi mắt hơi nheo

lại, nụ cười rạng rỡ như hoa, khiến ánh trăng trên cao cũng ảm đạm thất

sắc.



Hoa Trứ Vũ nhìn nụ cười thuần khiết vô tà của Hoàng Phủ Vô Song, lòng càng

thêm nặng nề. Nàng định mở miệng nói chuyện mới chợt phát hiện, nàng

không biết mình nên xưng hô hắn như thế nào.



Trước kia, nàng gọi hắn là điện hạ. Sau đó, nàng gọi hắn là hoàng thượng.

Thỉnh thoảng cũng có lúc hắn để nàng gọi hắn là Vô Song. Còn hôm nay,

tất cả những thân phận kia đều không thuộc về hắn!



Hoàng Phủ Vô Song như nhìn thấu tâm tư của Hoa Trứ Vũ, chỉ thấy hắn mỉm cười

nói: "Tiểu Bảo nhi, nàng gọi ta là Phong được rồi, chắc Hoa tướng quân

đã nói cho nàng biết ta chính là thái tử Mộ Phong của Mặc quốc."



Phong!



Hoa Trứ Vũ lấy lại bình tĩnh nhìn Hoàng Phủ Vô Song, nhìn nụ cười trên môi

hắn, chữ Phong kia đã lên tới miệng vẫn không thể nói ra, làm cách nào

cũng không nói ra được.



Hoa Mục đã nói nàng chính là hậu duệ Mặc quốc. Như vậy, Vô Song không phải

là thái tử. Nói cho cùng, hắn cũng là một quân cờ trong kế hoạch phục

quốc của Hoa Mục, bởi vì lực hấp dẫn từ một hoàng tử sẽ cao hơn rất

nhiều so với một công chúa.



Hoa Trứ Vũ bỗng thấy thương hại Hoàng Phủ Vô Song.



"Vẫn nên..... gọi ngươi là Vô Song thì hơn!" Hoa Trứ Vũ khẽ nói.



"Cũng được, thật ra ta rất thích cái tên này! Chỉ cần do Tiểu Bảo nhi gọi,

tên gì ta cũng thích." Hoàng Phủ Vô Song chợt tiến sát lại Hoa Trứ Vũ.

Hơi thở ấm áp phả vào gò má khiến nàng cảm thấy rất nóng.


Hoa Trứ Vũ nhắm mắt lại, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót.



Hỷ mạch. Ngày đó Cơ Phượng Ly nói chỉ cần nàng có con, nàng sẽ không rời

xa hắn nữa. Vì thế, hắn đã giả bệnh tiếp cận nàng. Khi hắn hiểu lầm nàng dùng Băng Vân Thảo, hắn đã cảm thấy mất mát tới mức nào. Còn hôm nay,

nàng đã có thai, còn hắn cũng đã đăng cơ làm hoàng đế.



Hỷ mạch này, đối với hắn mà nói, đối với nàng mà nói, liệu có phải là Hỷ không?



Hoa Trứ Vũ có cảm giác không thật, nàng đưa tay chạm vào bụng, cảm nhận cốt nhục của bọn họ đang nằm trong đó, trái tim vừa mềm mại, vừa mơ hồ.



Lần này, nàng nhất định phải bảo vệ hài tử của mình thật tốt!



Nàng đứng dậy, nhanh chóng lệnh cho Bình, Khang, Thái: "Chuẩn bị ngựa theo ta tới Ninh Đô."



......



Vũ Đô.



Mùng một tháng năm, Nhiếp Chính Vương Hoàng Phủ Vô Tương đăng cơ làm hoàng

đế, đại xá thiên hạ, sửa niên hiệu thành Thái Bình, hậu cung khuyết

trống, lục cung không có phi tần. Từ khi lên ngôi tới nay, hắn chỉ

chuyên tâm vào việc nước, tận tâm tận lực, rất được lòng dân.



Đêm khuya yên tĩnh không một tiếng động, ánh trăng mông lung bao phủ hoàng

cung hoa lệ. Trong Cần Chính Điện, ánh đèn vẫn sáng rực rỡ, phía ngoài

là các thái giám và cấm vệ quân phụ trách canh gác.



Đồng Thủ hiện giờ đã là thống lĩnh cấm vệ quân, hắn tiếp nhận quân báo thám tử đưa tới, cúi người mang lên trình.



Cơ Phượng Ly khoác long bào ngồi trên long ỷ, từ khi lên ngôi tới nay, hắn vẫn luôn bận rộn xử lý chính vụ, phê duyệt tấu chương, thức đêm mấy hôm liền. Kể từ khi quyết định khôi phục thân phận Hoàng Phủ Vô Tương, hắn

biết sớm muộn gì cũng có ngày này.



"Bệ hạ, chiến báo từ Yên Đô tới!" Đồng Thủ trầm giọng bẩm báo.



Cơ Phượng Ly nắm chặt cây bút lông trong tay, tiếp tục vùi đầu vào đám tấu chương, nói với Đồng Thủ: "Thế nào rồi?"



Đồng Thủ sửng sốt một lúc mới hiểu Cơ Phượng Ly cho phép hắn xem chiến báo,

hắn vội vàng đọc lướt qua, khẽ nói: "Bệ hạ, Ung Thành thất thủ, quân

phản loạn đang hướng về phía Ninh Đô."



Cơ Phượng Ly gật đầu hỏi: "Còn nữa không?"



Đồng Thủ sửng sốt, đang định nói không còn thì nghe thấy tiếng thái giám bên ngoài bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, quân tình khẩn cấp tới!"



"Trình lên!" Cơ Phượng Ly buông cây bút lông trong tay, lạnh giọng nói.



Đồng Thủ vội đi ra ngoài tiếp quân tình dâng lên, Cơ Phượng Ly nhận lấy,

nheo mắt đọc lướt qua. Đồng Thủ đứng bên cẩn thận quan sát gương mặt của Cơ Phượng Ly, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?