Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 162 : Đại kết cục

Ngày đăng: 14:31 18/04/20


"Bệ hạ...... Ninh Đô cũng thất thủ sao?" Ninh Đô là nơi nằm gần Ung

Thành nhất, sau Ung Thành, e rằng mục tiêu của quân phản loạn chính là

Ninh Đô.



Cơ Phượng Ly ngẩng đầu nhìn Đồng Thủ, gương mặt lạnh lùng khiến người ta

không thể hình dung hắn đang nghĩ gì, một lát sau, hắn ném mật báo trong tay ra. Đồng Thủ vội vàng nhận lấy, vừa nhìn đã trợn trừng mắt.



"Bệ hạ, chuyện này..... là thật sao?" Đồng Thủ kinh hãi hỏi. Nhìn lên,

Cơ Phượng Ly đã tiếp tục cầm bút phê tấu chương, hai hàng lông mày rũ

xuống khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn.



"Trong dự đoán!" Cơ Phượng Ly vừa phê tấu chương vừa nói, giọng nói rất nhẹ

nhàng, thản nhiên. Chỉ là Đồng Thủ vẫn có thể nhận ra áp lực nặng nề

trong lòng hắn.



Bắc Triều có biến, Bắc Đế Tiêu Dận phái năm vạn binh mã tới Nương Tử quan.

Trong có nội loạn, ngoài có cường địch, tin tức này quả đúng nằm trong

dự đoán.



Cơ Phượng Ly ném cây bút trong tay xuống, đứng dậy rời khỏi Long ỷ, thái

giám đứng cạnh hầu hạ liền đưa áo choàng cho hắn. Cơ Phượng Ly đi xuyên

qua màn đêm, chẳng mấy chốc đã tới bên ngoài Đào Nguyên Cư.



"Các ngươi chờ ở đây, trẫm muốn ở một mình!" Cơ Phượng Ly lạnh lùng ra lệnh.



Đồng Thủ tuân lệnh chờ ở ngoài.



Cơ Phượng Ly đi qua khu rừng, tiến vào trong vào Đào Nguyên Cư. Hoa đào ở

đây đã sớm héo tàn, chỉ có những đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm mang theo vị sương đêm mát lạnh.



Hắn đứng ngoài sân hồi lâu, chẳng biết mưa bụi đã lất phất rơi từ khi nào, đến lúc quần áo ẩm ướt, hắn mới cảm nhận được.



Mục đích Tiêu Dận phái binh tập kích vùng biên giới phía bắc là nhằm giữ

chân binh mã của Vương Dục và Nam Cung Tuyệt, ngăn bọn họ cứu viện Vũ

Đô. Nói cho cùng, hắn muốn giúp quân phản loạn của Hoa Mục, cũng chính

là giúp cho Hoa Trứ Vũ.



Kể từ khi biết "Băng Vân Thảo" do Ôn Uyển lập mưu để Hoàng Phủ Yên hạ độc

Hoa Trứ Vũ, trái tim như đã chết của hắn liền sống lại. Ngay đêm nhận

được tin tức, hắn phái người tìm kiếm khắp nơi mà vẫn để nàng chạy được

Yên Đô. Còn cả tin tức Tiêu Dận giúp đỡ quân phản loạn, lòng hắn như

đang bị hai lưỡng cực băng và lửa tấn công, cảm xúc cũng như chết lặng.



Hắn đẩy cánh cửa căn nhà gỗ ra, đứng ngây người nhìn đồ vật trong phòng hồi lâu, trong mắt thoáng hiện lên vẻ buồn bã, lạnh giá.



Sau đó, hắn chậm rãi rời khỏi Đào Nguyên Cư, nói với Đồng Thủ: "Phái người chuẩn bị, trẫm muốn ngự giá thân chinh!"



Đồng Thủ kinh hãi, ngay cả những thái giám kia cũng sợ sệt quỳ xuống: "Xin

bệ hạ nghĩ lại!" Hôm nay hắn không còn là Tả Tướng, có thể đi giám quân, hắn đã là Hoàng đế Nam Triều, thân quý nghìn vàng sao có thể ra sa

trường.



Cơ Phượng Ly không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn về phía khu rừng đào tắm

ướt mưa, những cánh hoa đào diễm lễ bừng sáng, hừng hực khí thế mà tuổi

thọ lại quá ngắn ngủi.



......



Ninh Đô không phải là thành lớn nhưng lại là nơi tập kết của trọng binh,

thành Ninh Đô cũng là nơi canh giữ thượng nguồn sông Thanh Giang, nếu

Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô Song đánh hạ Ninh Đô, đại quân có thể xuôi dòng

đi thẳng tới Vũ Đô.



Hoa Trứ Vũ tới Ninh Đô lúc hoàng hôn. Bầu trời u ám như sắp có mưa. Nàng

kéo dây cương giục Truy Điện chạy thẳng vào đại doanh. Vừa chạy vào

trong đã thấy không khí trong doanh trại có gì đó không đúng, chẳng lẽ

đã thất bại sao?



Vừa xuống ngựa đã nhìn thấy An bước ra.



Sắc mặt An tái nhợt như người mất hồn, ngay cả trong giọng nói cũng có

tiếng nức nở mơ hồ. "Tướng quân, người đã đến rồi, không xong rồi!"



Hoa Trứ Vũ chưa bao giờ thấy An kinh hoàng tới mức này, vội vàng cất tiếng hỏi: "An, đã xảy ra chuyện gì?"



"Hầu gia xảy ra chuyện!" An nghẹn ngào nói.



Hoa Trứ Vũ vội vàng kéo tay áo hắn, giữ cho hắn bình tĩnh lại: "Đã xảy ra chuyện gì, Hầu gia đang ở đâu?"



An thảm thiết nói: "Ở trong trại, quân y nói, Hầu gia không xong rồi!"



Hoa Trứ Vũ buông An ra.



Cơn mưa rả rích thấm ướt áo. Nàng bất chấp cơn mưa, chạy như điên tới trại

của Hoa Mục, nhưng khi tới trước cửa trại, nàng lại chần chừ không dám

bước vào trong.



Đến khi Hoàng Phủ Vô Song bước ra, kinh ngạc khi thấy Hoa Trứ Vũ đang đứng ở bên ngoài.



"Phụ thân của ta đâu?" Hoa Trứ Vũ túm lấy áo Hoàng Phủ Vô Song, run giọng hỏi.



Trong mắt Hoàng Phủ Vô Song đầy vẻ mệt mỏi và đau đớn, hắn khẽ nói: "Tiểu Bảo nhi, đừng nóng ruột. Ông ấy đang ở bên trong! Sợ rằng......"



Hoa Trứ Vũ buông Hoàng Phủ Vô Song ra, chân như rót chì, khó nhọc bước vào trong trại.



Dưới ngọn đèn dầu mờ mờ, Hoa Mục đang hôn mê trên giường. Trên người bê bết

máu, còn có một mũi tên đang cắm trước ngực. Hơi thở của Hoa Mục rất

nặng nề, có thể nhận ra mũi tên này đã đâm trúng phổi của ông. Quân y

không dám rút mũi tên kia ra, vì khi rút ra cũng không giữ nổi tính mạng nữa.



Thái cũng theo Hoa Trứ Vũ vào trong, sau khi xem qua vết thương của Hoa Mục, hắn khẽ lắc đầu buồn bã.



"Lui hết ra đi!"



"Tiểu Bảo nhi!" Hoàng Phủ Vô Song khàn giọng nói. "Nàng đừng quá thương tâm!"



"Đi ra ngoài!" Hoa Trứ Vũ bình tĩnh nói.



Tất cả mọi người đành phải lui hết đi, Hoa Trứ Vũ bước tới bên giường đỡ

Hoa Mục dậy, nhẹ nhàng truyền nội lực vào cơ thể ông. Một lát sau, Hoa

Mục từ từ mở mắt ra, đến khi thấy rõ người trước mắt là Hoa Trứ Vũ,

trong đôi mắt u ám của ông thoáng hiện lên một tia sáng, ông khào khào

nói: "Vũ nhi, mấy năm nay, ta xin lỗi con.... để con phải chịu khổ... …Sau này, con hãy sống như một người bình thường. Hoàng Phủ Vô Song.....Nó......" Cơ thể Hoa Mục khẽ run lên, máu tươi chảy tràn khỏi khóe miệng.



"Thanh.... Tâm.... Am" Hoa Mục nói xong liền ho dữ dội, ánh mắt dần dần

tan rã, ý thức cũng không còn rõ ràng, chỉ có nụ cười dịu dàng mới xuất

hiện. "A Sương.... Nàng tới đón ta sao?"



A Sương.



Hoa Trứ Vũ trầm tư nhớ lại, hình như, khuê danh của hoàng hậu Mặc quốc cũng có một chữ "Sương", nhìn biểu hiện của phụ thân, xem ra ông đã đem lòng yêu hoàng hậu Mặc quốc.



Hoa Trứ Vũ nắm lấy chặt tay Hoa Mục, nước mắt chậm rãi chảy xuống.



Ngọn lửa lay lắt trong gió lúc tối lúc sáng, một tiếng sấm vang lên, tiếng

mưa rơi ngập tràn trời đất, cơn gió xộc tới thổi tung rèm cửa, mang theo sự lạnh lẽo giá buốt.



Cả đời chinh chiến, một đời trù tính, chưa được hưởng một chút an bình nào, quay đầu lại, mọi thứ đã hóa thành phù du.



Nàng lau khô nước mắt, đứng dậy bước ra ngoài quân trại. Hoàng Phủ Vô Song,

Bình, An, Khang, Thái, còn cả mấy viên đại tướng đã đứng ngoài chờ sẵn.



"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phụ thân ta chinh chiến nửa đời, sao có thể bại trận dễ dàng như vậy?"



Hoàng Phủ Vô Song đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, trầm ngâm nói: "Sau khi Cơ Phượng

Ly tới Ninh Đô ngự giá thân chinh, sĩ khí Nam Triều tăng mạnh, hôm nay

còn bày trận pháp do Lam Băng chỉ huy, Hầu gia bị vây ở trong trận,

chiến đấu tới thể lực cạn kiệt mới không tránh kịp mũi tên của Cơ Phượng Ly!"



"Mũi tên kia là do Cơ Phượng Ly bắn? Các ngươi có thấy rõ không?" Hoa Trứ Vũ ngước mắt, lạnh lùng hỏi.



Mấy viên tướng còn lại đều gật đầu nói: "Lúc đó thuộc hạ mải đánh trận, không chú ý tới, nhưng hình như không sai đâu."



Hoa Trứ Vũ vỗ mạnh xuống bàn khiến nước trà trong chén văng khắp nơi, trong mắt ngập tràn sát khí. "Ngày mai, ta sẽ mặc áo giáp ra trận! Không đánh vào Vũ Đô, thề không bỏ qua!" Nói xong, nàng dứt khoát quay người rời

đi.



Hoa Trứ Vũ bước vào căn phòng nhỏ trong trại, quan sát bản đồ thật lâu mới

cho gọi Bình, An, Khang, Thái vào: "Cách nơi này không xa có một tòa

Thanh Tâm Am. Ngay sáng mai, hai người lấy lý do áp tải quan tài của Hầu gia, tới Thanh Tâm Am một chuyến."



Khang nghi ngờ hỏi: "Tướng quân, lúc này còn tới Thanh Tâm Am làm gì?"



"Người trong Thanh Tâm Am, ta đoán đó là Huyên phu nhân, các ngươi cần phải đón được bà tới đây."



An trầm giọng hỏi: "Sao Huyên phu nhân lại tới chiến trường?"



"Các ngươi tới mời bà, nếu bà từ chối thì cướp người về. Tóm lại, ba ngày

sau, ta muốn nhìn thấy bà ấy ở chỗ này!" Nếu không phải hôm nay nàng đi

tới Ninh Đô, chỉ e nàng không được gặp Hoa Mục lần cuối, cũng không biết được Thanh Tâm Am.



An, Khang gật đầu đồng ý. "Tướng quân, ngài thấy cái chết của Hầu gia như thế nào?" Bình trầm giọng hỏi.



Hoa Trứ Vũ cười lạnh: "Các ngươi còn nhớ Nhiếp Viễn Kiều chết như thế nào

không?" Nếu không có cái chết của Nhiếp Viễn Kiều ngày đó, Hoa Trứ Vũ

không bao giờ dám nghĩ Hoàng Phủ Vô Song có liên quan tới cái chết của

Hoa Mục. Trước khi chết Hoa Mục đã nói nàng hãy sống như một người bình

thường, thật ra ông cũng đã do dự khi phát động cuộc chiến này. Nhưng

Hoàng Phủ Vô Song thì không như vậy, hơn nữa, Hoa Trứ Vũ có thể khẳng

định, Hoàng Phủ Vô Song đã biết hắn không phải thái tử Mặc quốc. Hắn sợ

Hoa Mục nói ra sự thật này, hắn sợ mất đi tất cả. Mà Hoa Mục mất rồi,

toàn bộ đại quyền đều nằm trong tay Hoàng Phủ Vô Song. Hắn cũng không sợ mất một viên đại tướng như Hoa Mục, vì ngoài Hoa Mục vẫn còn ngân diện

Tu La Doanh Sơ Tà. Chỉ là Hoàng Phủ Vô Song không ngờ nàng lại đột ngột

tới đây nên mới lộ vẻ khẩn trương như vậy.



"Tướng quân, người muốn ra trận thật sao?" Thái khẽ hỏi.



Hoa Trứ Vũ gật đầu, chỉ có như vậy mới không khiến Hoàng Phủ Vô Song nghi ngờ.



......



Tiếng võ ngựa phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lúc sáng sớm. Đao kiếm phản chiếu ánh sáng rợp trời.



Trên tường thành Ninh Đô có một bóng người màu vang đang đứng đón gió, đúng là tân đế Nam Triều Cơ Phượng Ly.



Gió ở Ninh Đô nhu hòa hơn gió vùng Tây Cương và Tái Bắc rất nhiều, cũng

không đủ mạnh để thổi tung chiến bào của Hoa Trứ Vũ. Gió khác, thành

khác, chỉ có chiến tranh không bao giờ thay đổi.


của ta, mấy năm nay.....mẫu thân rất nhớ con. Phong nhi......

Ta biết con chán ghét thân phận của ta, ta..... thật ra ta là thị nữ của hoàng hậu, kiếp nạn năm đó, ta và hoàng hậu cùng mang thai, còn.... cùng sinh một ngày, hoàng hậu sinh được một công chúa, mà ta..... ta sinh được một bé trai...... hoàng hậu đã thông cáo với người Mặc quốc, bà sinh được..... thái tử, đặt tên Mộ Phong. Hoa Mục đem con vào cung tráo đổi. Mẫu thân cũng vì phục quốc, nên..... mới đồng ý.... bây giờ nghĩ lại, ta rất hối hận. Ta không nên để con vào cung,

không nên để hai mẫu tử ta chia cách lâu như vậy. Ta cũng vì bất đắc dĩ.... Phong nhi." Bà nói xong liền ho ra một ngụm máu tươi.



Hoa Trứ Vũ vội vàng chạy với bên cạnh Huyên phu nhân, thì ra Huyên phu nhân đúng là thị nữ của hoàng hậu, thì ra nàng và Hoàng Phủ Vô Song đã dây

dưa với nhau từ khi sinh ra. Trong lòng Hoa Trứ Vũ như có thứ gì đó

nghẹn lại, cảm giác khổ sở khó tả. Vốn nàng rất hận Hoàng Phủ Vô Song và Huyên phu nhân, nhưng đến giờ phút này, tất cả chỉ là cảm giác bi

thương, trống rỗng!



"Phong nhi, mẫu thân hối hận rồi, đế vị kia...... sao bằng việc mẫu tử ta đoàn tụ. Phong nhi, nghe lời mẫu thân, dừng tay lại đi......đế vị...... vốn không phải của con, đừng tranh giành nữa. Nghe lời mẫu

thân..... Dừng tay lại đi!" Huyên phu nhân hổn hển cố nói hết câu,

máu tràn ra khỏi khóe miệng, nhuộm đỏ cả màu áo.



Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Vô Song, thấy hắn vẫn lạnh lùng đứng

yên ở nơi đó, nàng chỉ có thể buồn bã nói: "Hoàng Phủ Vô Song, bà là mẫu thân của ngươi, ngươi không thể nói một hai câu tốt đẹp để bà ra đi

được thanh thản sao?"



Hoàng Phủ Vô Song ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, im lặng không nói gì. Ánh

trăng lạnh lẽo hắt lên gương mặt hắn, Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, thất vọng

nhận ra gương mặt hắn vẫn chỉ có vẻ thản nhiên như trước.



Hoàng Phủ Vô Song, hắn lớn lên trong châu báu lụa là, lên xe xuống kiệu, ngân lượng tiêu xài như cỏ rác, tuổi trẻ đầy cuồng ngạo, cũng nếm đủ vinh

hoa phú quý của cuộc đời này. Hắn còn phải đăng cơ làm hoàng đế, làm

người đứng trên vị trí cao nhất, người mà chỉ cần một câu nói có thể

quyết định sống chết của người khác. Đến một ngày, hắn bị người ta kéo

khỏi ngai vàng, nhưng cũng may, hắn vẫn là thái tử, dù chỉ là một thái

tử tiền triều. Còn hôm nay, hắn thậm chí chẳng là ai cả. Hắn chỉ là con

của một thị nữ, là một quân cờ trong kế hoạch phục quốc.



"Mẫu thân, ta hận bà!" Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Vô Song cũng chịu mở

miệng. Hắn tin người này là mẫu thân của hắn. Nhưng hắn hận bà. Hận bà

đẩy hắn vào trong cung, hận bà khiến hắn thiếu thốn tình cảm gia đình,

hận bà cuốn hắn vào vòng xoáy tranh gianh đế vị, càng hận bà khuyên hắn

dừng tay lại.



Huyên phu nhân yếu ớt nở nụ cười. "Tốt..... Thật tốt quá, cuối cùng con

cũng chịu gọi ta là mẫu thân, ta đã rất thỏa mãn." Bàn tay đang giơ cao

chờ đợi của bà không đợi nổi nữa, từ từ rũ xuống.



Hoàng Phủ Vô Song chợt ngửa mặt lên trời mà cười, tiếng cười kia vô cùng càn

rỡ, cuồng ngạo, tiếng cười âm vang theo làn gió đêm trôi đi rất xa, rất

xa.



Hoa Trứ Vũ đưa tay vuốt mắt cho Huyên phu nhân, nhẹ nhàng đặt bà xuống đất: "Hoàng Phủ Vô Song, nghe lời mẫu thân ngươi, hãy dừng lại đi! Đừng tự

hủy hoại mình nữa!"



"Tự hủy hoại?" Hoàng Phủ Vô Song nhướn cao mày, ánh mắt lạnh lẽo, tịch

liêu. "Đúng vậy, ta tự hủy hoại đời mình. Nhưng nàng có biết sao ta phải làm như vậy không? Bởi vì ta chỉ có hai bàn tay trắng! Không có người

thân, không có gia đình, càng không có quốc gia, thế gian này rộng lớn

như vậy sao chỉ có mình ta chịu lẻ loi!" Đối với hắn mà nói, giang sơn

cũng không quá quan trọng, thứ quan trọng nhất vẫn là tình thân và tình

yêu, thế nhưng, cả đời này, không ai cho hắn cơ hội cảm nhận được sự ấm

áp đó.



"Không phải nàng muốn đi gặp bà nội sao?" Hoàng Phủ Vô Song vỗ tay một cái, lập tức có binh sĩ dắt ngựa tới cho

hắn, Hoàng Phủ Vô Song xoay người nhảy lên ngựa, dùng tay kéo Hoa Trứ Vũ ngồi lên. “Đi thôi.”



Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng tù và nổi lên, những âm thanh hò hét

vang vọng cả đất trời. Thám tử kinh hoàng chạy tới bẩm báo. "Bẩm thái

tử, đại quân Nam Triều tập kích quân ta!"



Hoàng Phủ Vô Song vung roi ngựa lên: "Sợ cái gì, nghênh chiến!"



Hắn cũng biết, không có tướng lãnh đạo quân phản loạn nắm chắc thất bại.

Chỉ thấy hắn vung roi quất xuống, còn dẫn thêm một đội tinh binh chạy

xuống núi.



Dung Lạc và A Quý không đi theo nàng, trước khi rời đi, nàng có thể mơ hồ

nhìn thấy Dung Lạc ngã xuống đất, chẳng lẽ hắn cũng bị thương? Nhưng như vậy cũng tốt, chuyện này không có liên quan tới hai người họ. Nàng chỉ

cần nghĩ cách cứu bà nội và Hoàng Phủ Vô Thương ra là được, nàng biết

Bình, An, Khang, Thái đang lén đi theo nàng.



Hoàng Phủ Vô Song cũng không lừa nàng, hắn dẫn nàng tới một hang động bí mật trong núi, bà nội và Hoàng Phủ Vô Thương đang ở đó.



"Hoàng Phủ Vô Song, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, nhưng chúng ta chưa

bao giờ giao đấu với nhau, tối nay quyết chiến một trận được không? Nếu

ta thắng, ngươi phải thả bà nội và Vô Thương ra." Hoa Trứ Vũ lạnh lùng

nói.



Hoàng Phủ Vô Song nhếch môi cười: "Chỉ cần nàng đi theo ta, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian!"



"Thế nào, không dám sao? Nếu ngươi thắng ta, ta sẽ cam tâm tình nguyện đi theo ngươi!"



Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, trong mắt thoáng hiện lên vẻ vui sướng. Hắn quay

lại nhìn Hoa Trứ Vũ, ánh trăng như trở nên mơ hồ. Nơi rừng núi âm u này

cũng có vẻ ấm áp hơn trước.



"Được!" Hắn khàn giọng đáp.



Hoa Trứ Vũ rút đao chém về phía hắn.



Đây là lần đầu tiên Hoa Trứ Vũ giao chiến với Hoàng Phủ Vô Song, kiếm pháp

của Hoàng Phủ Vô Song hung mãnh như quái thú, sát khí ùn ùn kéo tới.

Thân pháp của hắn không chỉ nhanh một cách quỷ dị mà còn không ngừng

biến đổi. Ánh kiếm lạnh lẽo, sát khí ngút trời. Hiển nhiên, võ công của

Hoàng Phủ Vô Song không phải chân truyền của Hoa Mục. Võ công của hắn

rất cao, chỉ là trước nay không hề biểu hiện ra ngoài.



Qua hơn mười chiêu, Hoa Trứ Vũ có cảm giác không chống đỡ nổi, nàng từng bị phế bỏ nội lực, còn đang có thai, chỉ mười chiêu này đã khiến bụng nàng cảm thấy khó chịu.



Hoa Trứ Vũ càng đánh càng càng loạn. Bình, An, Khang, Thái cũng bị binh sĩ

của Hoàng Phủ Vô Song ngăn cản, hoàn toàn không có cách cứu người.



Cứ tiếp tục như vậy, không chỉ không cứu được bà nội và Hoàng Phủ Vô

Thương, có khi ngay cả nàng cũng sẽ bị Hoàng Phủ Vô Song bắt đi. Chuyện

này phải giải quyết thế nào đây, đang lúc nóng vội, chợt có tiếng động

vọng tới từ con đường núi trước mặt, Hoa Trứ Vũ có thể nhìn thấy Tiêu

Dận và bốn thân vệ đang cưỡi ngựa chạy về phía này, chiếc áo choàng phấp phới tung bay trong gió, cả một đôi mắt đầy lệ khí. Hoa Trứ Vũ kinh

ngạc, sao Tiêu Dận lại xuất hiện ở đây, rõ ràng hắn đã lên thuyền rời

khỏi Vũ Đô. Nghe nói hắn còn đang biên giới phía Bắc. Không kịp trả lời

cho những nghi ngờ trong lòng Hoa Trứ Vũ, Tiêu Dận đã vung kiếm chặn

Hoàng Phủ Vô Song lại.



"Mau đi cứu người!" Tiêu Dận khẽ nói.



Hoa Trứ Vũ đang lo lắng không cứu được bà nội và Hoàng Phủ Vô Thương, nghe

thấy Tiêu Dận nói liền nhanh chóng chạy ra ngoài, giao chiến với nhóm

binh sĩ bắt giữ hai người.



Võ công của mấy binh sĩ này cũng không kém, chiêu thức tàn nhẫn, còn hợp

sức của nhiều người tấn công Hoa Trứ Vũ, chém giết hồi lâu, Hoa Trứ Vũ

mới tìm được cơ hội kéo Hoàng Phủ Vô Thương ra khỏi vòng vây. Đến khi

quay đầu nhìn lại, có một tên thấy tình huống cấp bách đã kề đao vào cổ

bà nội.



"Đi thêm bước nữa ta sẽ giết bà ấy." Hắn vừa nói vừa khẽ dùng sức, trên cổ bà nội xuất hiện vết rớm máu.



Tuy bà nội bị điểm á huyệt không nói được, nhưng vẻ mặt bà rất thản nhiên,

hoàn toàn không có lo lắng, sợ hãi. Hoa Trứ Vũ từ từ lui về phía sau,

cao giọng nói: "Được, ta lui lại rồi, các ngươi không được làm người bị

thương."



Hoa Trứ Vũ quay lại, nàng muốn khống chế Hoàng Phủ Vô Song để cứu bà nội ra.



Tiêu Dận vẫn đang giao chiến với Hoàng Phủ Vô Song, Hoa Trứ Vũ vừa đưa mắt nhìn Tiêu Dận liền giật mình kinh ngạc.



Mùi máu tươi quanh quẩn trước mũi nàng, trước mắt là màu máu đỏ thẫm, đỏ khiến người ta cảm thấy chói mắt.



Nàng nghi ngờ mắt mình có vấn đề. Sau khi nhắm lại mở ra lần nữa, trước mắt nàng vẫn là hình ảnh Tiêu Dận toàn thân đẫm máu.



Áo choàng đã bị Hoàng Phủ Vô Song chém rách, hơn phân nửa chiếc áo màu tím bên trong bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, máu không ngừng chảy từ vết cắt

trên cơ thể. Thứ trái ngược với màu đỏ chói mắt kia chính là gương mặt

hắn, một gương mặt tái nhợt tới cực điểm.



Trông Tiêu Dận như người sắp cạn hết máu, vậy mà hắn vẫn kiên cường bám sát lấy Hoàng Phủ Vô Song.



Những thị vệ Tiêu Dận mang tới cũng đang điên cuồng chém giết binh sĩ của Hoàng Phủ Vô Song, bọn họ muốn cứu Tiêu Dận ra ngoài.



Hoa Trứ Vũ vội chạy về phía Tiêu Dận, chợt Hoàng Phủ Vô Song vung kiếm lên

cao, ánh kiếm sắc bén phản chiếu trong đêm đâm thẳng vào người Tiêu Dận.



Hoa Trứ Vũ có thể nghe được tiếng kim loại đâm vào da thịt.



Nàng vội vàng chạy tới đỡ Tiêu Dận.



Tiêu Dận tiện đà hôn vào môi Hoa Trứ Vũ, thứ lướt qua môi nàng chỉ có mùi máu tươi nồng nặc.



Hoa Trứ Vũ đã giơ tay ra nhưng lại không dám đỡ hắn, nàng sợ mình chạm phải vết thương trên người hắn. Vết thương trên người hắn rất nhiều, trên

ngực, ngang hông, trên cánh tay, trên đầu vai, trên đùi, khắp nơi đều

rướm đầy máu.



"Nha đầu, muội không sao chứ!" Tiêu Dận khẽ nói, vẻ về ngoài thản nhiên

không che giấu được sự kích động trong lòng, cười tới hai mắt nheo lại.

Nhưng kế tiếp đó, hắn đột ngột thổ huyết, vết máu loang lổ chảy tràn

xuống ngực áo. Cơ thể mất thăng bằng, lảo đảo lùi về phía sau.



Hoa Trứ Vũ vội vàng vươn tay đỡ lấy trước khi hắn kịp ngã xuống. Tay nàng

chạm vào vết thương trên lưng hắn, máu bắt đầu thấm ướt bàn tay nàng.



Nghe thấy Tiêu Dận gọi nàng một tiếng nha đầu, Hoa Trứ Vũ mới biết Tiêu Dận

đã nhớ ra nàng từ lâu. Hắn nhớ lại từ lúc nào? Hôm cướp ngục, lần gặp

mặt trên đường, hay là lần hắn và Đan Hoằng vào cung cùng nhau.



Nàng cố nén không cho nước mắt chảy ra ngoài. "Đại ca!"



Nàng kéo hắn lùi lại phía sau, dù thế nào, nàng quyết không để Tiêu Dận xảy ra chuyện.



Dung Lạc vừa chạy ra khỏi khu rừng, nhìn thấy tình huống này liền dừng bước.



Ánh trăng trong như nước chiếu rõ nụ cười tươi đẹp mà đắng chát như hoàng liên.



Nhưng chỉ ngay sau đó, Dung Lạc chậm rãi rút kiếm ra đi tới trước mặt Hoàng

Phủ Vô Song, mũi kiếm chỉ thẳng về phía Hoàng Phủ Vô Song, sát khí ngập

tràn. Hoàng Phủ Vô Song cũng chỉ thản nhiên bật cười đưa mắt nhìn mũi

kiếm đang phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo kia.