Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 163 : Người đêm đó là nàng

Ngày đăng: 14:31 18/04/20


Hoa Trứ Vũ đỡ Tiêu Dận ngồi xuống gốc cây, xé một mảnh áo trên người băng bó vết thương cho Tiêu Dận.



"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại bị thương tới mức này?" Hoa Trứ Vũ

nâng cánh tay Tiêu Dận lên, băng bó vết thương đang chảy máu lại.



Trong mắt Tiêu Dận thoáng hiện lên vẻ dịu dàng, hắn bình tĩnh nhìn Hoa Trứ

Vũ, nâng tay lên lau đi nước mắt trên gương mặt nàng, khẽ nói: "Nha đầu, ta chỉ muốn giúp muội, muội không cần phải áy náy, đây chỉ là mấy vết

thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày lại khỏe thôi."



Nhưng khi nhìn thấy vết kiếm cắt sâu trước ngực, Hoa Trứ Vũ biết tình trạng của hắn rất tệ.



"Đại ca mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút." Tiêu Dận khẽ nhếch môi cười, hai hàng lông mi rũ xuống che khuất đôi đồng tử màu tím.



"Đại ca, đừng ngủ." Hoa Trứ Vũ có cảm giác chết lặng. Dù nàng có gọi thế

nào, hắn cũng không có phản ứng, cứ yên tĩnh nằm ở đó, vẻ mặt bình yên

mà thanh thản.



Ánh trăng trước mắt như mờ đi, nàng có thể nhìn thấy giọt lệ chảy trên

gương mặt hắn hôm nàng đồng ý gả cho Đấu Thiên Kim. Ở hành cung Thanh

Giang, hắn chạy tới đỡ cho nàng một tát của người gấu. Còn cả đôi mắt

màu tím sâu thẳm, lặng lẽ nhìn nàng gẩy đàn.



Trong không gian núi rừng như có tiếng khóc than, tiếng vó ngựa, tiếng đao kiếm giao tranh, còn có cả……..mùi máu nồng nặc.



Chỉ thấy A Quý chống gậy đi tới đưa cho nàng một viên thuốc: "Uống thuốc này vào có thể bảo vệ tâm mạch của hắn."



Hoa Trứ Vũ giúp Tiêu Dận nuốt viên thuốc vào bụng, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.



Phía bên kia, Dung Lạc và Hoàng Phủ Vô Song đang giao chiến với nhau.



Chiêu thứ nhất. Bách hoa lạn mạn niêm hoa tiếu vs Phong quá trúc lâm.



Hoa Trứ Vũ nhớ tới lần đầu bắt gặp Cơ Phượng Ly trên chiến trường, hắn đứng trên sườn núi cao, tà áo trắng tung bay như một áng mây thuần khiết

phía lưng trời. Ánh nắng ấm áp bao phủ thân hình hắn, nhìn thoáng qua

trông như mộng như ảo.



Chiêu thứ hai: Thải vân mãn thiên tinh vs Linh lạc trần ai.



Hoa Trứ Vũ nhớ tới lần ở pháp trường, nàng đâm hắn bảy dao, đến khi nàng

dừng tay, cả người hắn nhuốm đầy máu tươi, hắn chậm rãi đáp trả nàng bảy chữ "Bảo....... Nhi.....ngươi……đã......hết.....

.hận...... chưa?"



Chiêu thứ ba: Băng phong nguyên dã phong vân biến vs Lưu quang thiên lý.



Hoa Trứ Vũ nhớ tới buổi tối trên con thuyền ở Đào Nguyên Cư, Cơ Phượng Ly

giơ cao xiên cá, quay đầu lại mỉm cười. "Lát nữa ta sẽ hầm canh cá cho

nàng." Một nụ cười rạng rỡ khiến ánh trăng trên cao ảm đạm thất sắc.



Chiêu thứ tư: Ám dạ ưu đàm sạ nhiên khai vs Yên hoa sạ phóng.



Hoa Trứ Vũ nhớ hắn từng thì thầm vào tai nàng: "Nàng sống ta sống, nàng chết ta chết, nếu nàng lên trời ta tuyệt đối không

xuống đất, nếu ta xuống đất, ta tuyệt đối không cho nàng lên trời cao.

Nàng ở đâu, ta sẽ theo nàng tới đó, nhưng nếu ta ở đây, nàng tuyệt đối

không thể đi."



Chiêu thứ năm, chiêu thứ sáu, chiêu thứ bảy....



Không hiểu vì sao, khi Hoa Trứ Vũ quan sát Dung Lạc giao chiến với Hoàng Phủ

Vô Song, trong đầu nàng lại xuất hiện hình bóng của Cơ Phượng Ly. Lúc

cười, lúc tức giận, sự dịu dàng mà bá đạo của hắn, vòm ngực vững chãi

của hắn.....



Chiêu thứ ba mươi.



Chiêu thứ ba mươi còn chưa kịp xuất ra, Hoa Trứ Vũ đã chạy về phía bọn họ, cao giọng hô: "Vô Song! Ngươi dừng tay lại đi!"



Vô Song giật mình lùi lại phía sau, trong khoảnh khắc đó, Cơ Phượng Ly đã

nhanh chóng đánh một chưởng vào ngực hắn. Vô Song rên rỉ ngã xuống mặt

đất, gương mặt trắng bệch, máu chảy tràn khỏi khóe môi.



Trước mắt Hoa Trứ Vũ như hiện lên cảnh ở Nội Trừng Viện, khi Hoàng Phủ Vô

Song biết nàng là nữ nhi, hắn đã cười rất vui vẻ. Nụ cười đó xuất phát

từ trái tim, nụ cười xinh đẹp, hạnh phúc như một đứa bé nghèo khổ nhặt

được bảo bối.



Hoàng Phủ Vô Song, hắn vốn là một người thuần khiết, vô tư, vì sao lại phải đi tới bước đường này.



"Vô Song! Ngươi còn không chịu buông tay sao?" Hoa Trứ Vũ đau lòng nói.



Hoàng Phủ Vô Song nhìn Hoa Trứ Vũ, thất thần trong giây lát, dường như hắn

nhìn thấy một tiểu thái giám, người luôn ở bên cạnh hắn, giúp hắn rửa

mặt, giúp hắn chọn quần áo, giúp hắn lên ngôi..... Nàng cứ lặng lẽ

chạm vào cuộc đời hắn, chạm vào trái tim hắn để rồi trở thành một phần

máu thịt của hắn, khiến hắn trầm luân.



"Tiểu Bảo nhi, nếu nàng chịu theo ta rời khỏi đây, ta sẽ dừng tay." Hoàng Phủ Vô Song nhìn về Hoa Trứ Vũ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ si mê. Hắn lảo đảo lùi về phía sau, dùng kiếm ghì chặt cổ Hoa lão phu nhân.



Vô Song bị trúng chưởng của Cơ Phượng Ly, máu không ngừng chảy tràn ra

khỏi khóe môi, vừa động tới chân khí, ngực đau tới không chịu nổi, nhưng hắn vẫn quyết tâm bất chấp tất cả.



"Vô Song, ngươi thả bà nội ra, ta sẽ đi theo ngươi!" Hoa Trứ Vũ ném bảo kiếm trong tay xuống đất, nhìn hắn, nói rõ từng chữ một.



Vô Song nghe vậy, trên gương mặt xinh đẹp thoáng xuất hiện đôi má lúm đồng tiền, dưới ánh trăng càng thêm say đắm lòng người.



Đợi khi Hoa Trứ Vũ tới gần, hắn lập tức đẩy Hoa lão phu nhân ra, dùng tay khống chế cổ Hoa Trứ Vũ, từ từ lui về phía sau.



Bóng đêm mờ mịt, bóng người dần khuất xa khỏi ánh trăng.



"Hoàng Phủ Vô Song, này đỉnh núi này đã bị bao vây, ngươi nghĩ mình còn chạy
Khi Cơ Phượng Ly tỉnh lại đã là giữa trưa, hắn có thể mơ hồ nghe tiếng chim én hót ríu rít, sau khi choàng thêm áo, hắn liền bước nhanh ra khỏi

phòng.



Ngày xuân ấm áp, phía chân trời có mấy cánh én chao liệng, kêu chiêm chiếp

không ngừng trên mái hiên màu đỏ. Cơ Phượng Ly càng cố gắng, tầm mắt

càng mờ dần đi.



Tương Tư Cổ!



Lần phát độc này, thời gian đau đớn kéo dài hơn trước rất nhiều, không ngờ

độc này lại bá đạo như thế. Lúc này, sao hắn có thể đi tìm nàng? A Quý

cũng nói, loại độc này không có cách giải, nếu hắn chết, nếu hắn chết......



"Chuẩn bị, quay về kinh thành!" Hắn yếu ớt nói, thị vệ theo sau nghe thấy liền đi thu dọn hành lý, truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới.



......



Nửa tháng sau, Hoa Trứ Vũ đã thuận lợi theo đoàn người tới Bắc Triều. Bây

giờ Tiêu Dận đã là Hoàng đế, Hoa Trứ Vũ theo hắn vào ở trong hoàng cung

Bắc Triều.



Thương thế của Tiêu Dận rất nặng, đã hơn nửa tháng mà vẫn chưa khỏi hẳn.



"Hồi Tuyết, ngự y nói thế nào?" Sau khi tới Bắc Triều, Hồi Tuyết lại được phân công tới hầu hạ Hoa Trứ Vũ như trước.



Hồi Tuyết than thở: "Bệnh của hoàng thượng không chỉ có vết thương lần này mà còn cả di chứng tẩu hỏa nhập ma trước đây."



"Tẩu hỏa nhập ma?" Hoa Trứ Vũ run giọng hỏi, Tiêu Dận từng bị tẩu hỏa nhập ma sao?



Hồi Tuyết khẽ nói: "Có một số chuyện, bây giờ nghĩ lại, có lẽ nô tỳ đã làm

sai. Cô có biết, vì sao hoàng thượng lại sủng ái một người khác mà quên

mất cô không?"



Hoa Trứ Vũ lắc đầu, nàng đã từng hỏi, nhưng Hồi Tuyết lại không chịu nói cho nàng biết.



Hồi Tuyết buồn bã nói: "Hoàng thượng mất trí nhớ do tu luyện một loại nội

công. Đây là loại nội công tâm pháp bí truyền của hoàng tộc Bắc Triều,

tu luyện bảy bảy bốn chín ngày, công lực lập tức tăng tiến. Nhưng cũng

sẽ quên mất người mình yêu thương nhất. Hoàng thượng đã luyện loại nội

công đó, người hoàng thượng quên mất, là cô."



Thì ra, mọi chuyện là như vậy.



"Trước khi biết cô, hoàng thượng rất bài xích chuyện tình cảm, ngài luôn nghĩ

nam nhân phải đặt bá nghiệp lên đầu, không nên để tình cảm chi phối.

Nhưng sau khi ngài quay về Bắc Triều, trước khi Thái Thượng Hoàng qua

đời đã giao lại nội công tâm pháp này cho hoàng thượng, ép hoàng thượng

tu luyện. Việc hoàng thượng vượt ngàn dặm đường tới Nam Triều khiến

Thái Thượng Hoàng nhận ra tình cảm khác thường của hoàng thượng, mà khi

đó, cô vẫn là công chúa Bắc Triều, là muội muội của hoàng thượng, Thái

Thượng Hoàng không cho phép việc này xảy ra. Khi đó, hoàng thượng cũng

đang sầu não về chuyện này. Ngài ấy nghĩ tình cảm này chỉ giống như tình cảm huynh muội, luyện loại nội công này cũng không thể quên mất cô. Ai

ngờ mới tu luyện được bảy ngày, Bạch Mã phu nhân lại nói cô không phải

công chúa Trác Nhã. Ngài ấy ngừng luyện công đột ngột nên mới bị tẩu hỏa nhập ma, suýt chút nữa thì mất mạng. Nhưng sau khi bị tẩu hỏa nhập ma,

ngài ấy cũng đã quên mất cô."



Hoa Trứ Vũ trầm mặc, thì ra mọi chuyện đều liên quan tới nàng. Nếu nàng

không giả mạo muội muội của hắn, phụ hoàng hắn cũng không ép hắn luyện

loại nội công này. Có lẽ, mọi việc sẽ thay đổi. Nhưng trên đời này vốn

không có hai chữ có lẽ.



"Nhưng sao hắn lại nhớ ra ta? Vì sao không nói cho ta biết từ đầu?" Hoa Trứ Vũ khó hiểu hỏi.



Hồi Tuyết cười khổ: "Cô không nhận ra nội lực của hoàng thượng đã suy yếu đi nhiều sao?"



Hoa Trứ Vũ nhớ lại hôm Tiêu Dận quyết chiến với Hoàng Phủ Vô Song, đúng là

nội lực của Tiêu Dận yếu hơn nhiều, nếu không phải dựa vào chiêu thức

linh hoạt, hắn cũng không cầm cự được lâu như vậy.



"Đã xảy ra chuyện gì?" Hoa Trứ Vũ nhíu mày hỏi.



"Khi còn ở Bắc Triều, cô từng hỏi ta nguyên nhân hoàng thượng mất đi ký ức,

lúc ấy ta không nói cho cô biết vì ta sợ cô sẽ nói với hoàng thượng.

Nhưng ngay cả khi chúng ta giấu kín chuyện này, ngài ấy cũng phát hiện

ra mình từng yêu một người. Ngài ấy phát hiện ra bức họa của Ôn Uyển

trong thư phòng nên nghĩ người đó là Ôn Uyển. Chúng ta cũng không dám

nói cho hoàng thượng biết sự thật, chúng ta sợ hoàng thượng đi tìm cô,

sợ hoàng thượng nhớ ra cô. Nhưng chuyện làm chúng ta lo lắng vẫn xảy ra, từ sau khi hoàng thượng tới Nam Triều, dù chưa nhớ ra cô, nhưng hoàng

thượng vẫn chắc chắn cô là người trong lòng mình, vì hoàng thượng biết

cô từng là công chúa hòa thân. Sau đó, để nhớ lại cô, người bắt đầu uống thuốc khôi phục trí nhớ, nhưng thuốc đó có tác dụng phụ, người uống sẽ

mất hết nội lực."



"Mất hết nội lực?" Để khôi phục ký ức, Tiêu Dận đã quyết tâm tự hủy nội lực, điều này thật khiến Hoa Trứ Vũ không dám tin. Nội lực là thứ tu luyện

từ nhỏ, đến hiện tại cũng đã hơn hai mươi năm, nhưng hắn nghĩ hủy là hủy luôn.



"Đúng, đây chính là chuyện chúng ta lo lắng từ đầu. Cũng vì vậy nên chúng ta

mới không cho hoàng thượng tiếp xúc với cô, nhưng cuối cùng vẫn không

thể ngăn cản." Hồi Tuyết thở dài.



Hoa Trứ Vũ trầm mặc không nói.



Thương thế của Tiêu Dận lúc tốt lúc xấu, hắn không có nội lực hộ thể, khả năng hồi phục rất chậm. Ngự y nói cần phải có Huyết Liên, tình hình mới khả

quan hơn, nếu không, hắn vẫn có thể gặp nguy hiểm.



Bắc Triều không khan hiếm Tuyết Liên, nhưng Huyết Liên thì khác, Huyết Liên rất rất khó tìm, còn trăm năm mới nở hoa một lần. Cấm vệ quân Bắc Triều tìm kiếm ròng rã hai tháng liền, mãi tới tháng Sáu mới tìm được một bụi Huyết Liên ở chỗ tiếp giáp đỉnh Liên Vân và đỉnh Tuyết Sơn, nhưng Huyết Liên này vẫn chưa nở hoa.



Hoa Trứ Vũ chợt nhớ ra trong hoàng cung Nam Triều có Huyết Liên, khi nàng

bị động thai cũng từng dùng Huyết Liên tẩm bổ. Sau khi trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nàng quyết định đặt bút viết thư.