Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 164 : Túi thơm, thư gấm

Ngày đăng: 14:31 18/04/20


Dù đã là cuối hè nhưng thời tiết vẫn nóng nực như cũ. Giữa trưa, trời nắng gắt làm cây cỏ cây ỉu xìu rũ lá. Duy chỉ có những chiếc lá sen phủ đầy

mặt hồ kia lại mang đến vẻ tươi mát.



Cơ Phượng Ly ngồi trong đình ở giữa hồ, trước mặt hắn là một cây đàn bằng

ngọc, đúng là danh cầm Thanh Liễm hắn từng đưa cho nàng trước đây.



Có một cơn gió lạ lướt qua mặt hồ mang theo sự mát mẻ, làm bay tà áo của hắn. Gió nhẹ lay động, mang tới hương hoa sen dịu nhẹ.



Ngón tay khẽ đùa nghịch dây đàn, những âm thanh trong trẻo phát ra, nhưng không phải một khúc nhạc hoàn chỉnh.



Có một lá thư trên mặt bàn, đó là thư do nàng phái người đưa tới đòi hắn

"Huyết Liên". Từ biệt đã hơn hai tháng, nàng như người xa lạ trong cuộc

đời hắn, vậy mà hôm nay, nàng lại vứt bỏ sự kiêu ngạo của bản thân, viết thư đòi hắn "Huyết Liên".



Huyết Liên! Đương nhiên hắn sẽ cho nàng, chỉ cần thứ nàng muốn, hắn sẽ không bao giờ từ chối, dù đó là thứ dùng để cứu Tiêu Dận.



"Hoàng huynh!" Hoàng Phủ Vô Thương đi dọc dãy hành lang uốn khúc, bước nhanh về phía hắn.



Hôm nay Hoàng Phủ Vô Thương đã không còn là thiếu niên ngây ngô không hiểu

sự đời ngày trước, hắn đã cao lên không ít, vừa chạy vừa thở dốc.



"Có chuyện gì vậy?" Cơ Phượng Ly nhướn mày hỏi.



"Hoàng huynh, thần đệ nghe nói, huynh phái người đưa Huyết Liên tới Bắc Triều, không biết..... không biết huynh phái ai đi vậy?" Hoàng Phủ Vô

Thương khẩn trương hỏi.



Cơ Phượng Ly đưa mắt nhìn gương mặt thanh xuân của Hoàng Phủ Vô Thương,

trong lòng khẽ động. "Vô Thương, nếu ta phái đệ đi, đệ có bằng lòng

không?"



Hoàng Phủ Vô Thương vội vàng gật đầu nói: "Thần đệ nguyện ý!"



"Nguyện ý đi để gặp một người chứ gì?" Cơ Phượng Ly phe phẩy chiết phiến, chậm rãi hỏi.



Hoàng Phủ Vô Song cúi đầu, một lúc sau mới gật đầu xác thực.



Cơ Phượng Ly đặt chiết phiến xuống, nhấc bút viết một phong thư giao cho

Hoàng Phủ Vô Thương: "Đi đi, tiện lúc nào đưa bức thư này cho Bắc Đế."


nàng rời đi.



Nhưng hắn không biết, thứ tình cảm hắn luôn khẩn cầu trong mơ, thứ tình cảm

chân thành mà hắn nghĩ cả đời này không thể có được, thì ra, nó đã sớm

đến bên cạnh hắn.



Hắn ôm ngực ho khan, chỉ cảm thấy nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.



Bảo nhi......



Hắn có thể tưởng tượng ra, bao lâu nay nàng phải một mình vượt qua mọi

chuyện, còn hắn thì đứng một bên khinh bỉ nàng. Trong cung, nàng luôn

mang theo tâm sự nặng nề, hắn còn tưởng nàng đang nghĩ tới người khác,

thì ra, nàng khổ sở vì đứa bé đã mất.



Hắn run run thả từng mảnh lụa một vào trong túi thơm, dùng dây kim tuyến kết chặt, cất vào vạt áo.



Hắn chạy nhanh khỏi Đào Nguyên Cư, chạy qua dãy hành lang uốn khúc, mãi đến khi tới Cần Chính Điện.



Hắn muốn tới Bắc Triều, hắn lệnh cho Đường Ngọc chọn ra một tốp cấm vệ

quân, giao cho Lam Băng quản lý quốc sự, sai người đi dắt ngựa.



Lần này hắn rất tỉnh táo, hắn nhất định phải đến Bắc Triều đón nàng quay

về, hơn nữa, hắn tin mình có thể tới nơi trước Hoàng Phủ Vô Thương.



Khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, lúc hắn nhảy lên ngựa, A Quý nhận được

tin tức liền chạy vội tới, quỳ xuống nói: "Bệ hạ, ngài hãy nghĩ lại đi,

đừng quên mất sức khỏe của mình!"



Ánh mặt trời trên cao thật chói lọi, nhưng sao hắn không cảm nhận được sự

ấm áp. Ánh sáng rực rỡ kia chỉ tôn lên vẻ mặt trắng nhợt của hắn.



A Quý vừa nói xong, bàn tay nắm chặt dây cương chợt buông lỏng, cơ thể nặng nề ngã xuống đất.



Chuyện bi ai nhất trong cuộc sống là khi biết được người mà mình đem lòng yêu

thương cũng yêu thương mình, thế nhưng, mình —— chẳng còn sống được bao

lâu nữa.