Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 165 : Trừ chàng ra, thứ gì ta cũng không cần

Ngày đăng: 14:31 18/04/20


Tháng mười một, Hoàng Phủ Vô Thương tới Bắc Triều đón dâu. Vết thương của

Tiêu Dận cũng đã khỏi hẳn, Hoa Trứ Vũ liền theo đội ngũ đón dâu trở về

Nam Triều, đến tháng chạp này nàng sẽ sinh em bé, mà nàng không muốn

sinh con ở Bắc Triều.



Tiêu Dận cố giữ lại, nhưng nàng từ chối.



Những gì nàng và hắn cũng nhau trải qua đã trở thành miền ký ức đẹp đẽ, cất giấu sâu trong lòng, là điều trân quý vĩnh viễn.



Vào một ngày đẹp trời.



Trên thảo nguyên mênh mông bát ngát phía bên ngoài kinh thành, đứng ở đó có

thể phóng tầm mắt nhìn đi rất xa. Tiêu Dận giục ngựa đi dọc theo con

đường đoàn rước dâu đã đi qua. Hải Đông Thanh lượn tròn phía trên đầu

hắn.



Đại Hắc Mã chạy rất nhanh, gió thổi ù ù bên tai, chiếc áo choàng màu tím

mặc sức bay trong gió. Một người một ngựa chạy lướt qua thảo nguyên.



Hắn không biết mình còn muốn đi như thế này bao lâu nữa? Nhưng ngoài việc tiễn chân họ, thực sự hắn không biết phải làm sao.



Dưới chân núi Liên Ngọc, hắn ghìm chặt dây cương, dừng ngựa lại.



Muội muội của hắn đã gả đi xa. Người con gái trong lòng hắn, cũng đã đi xa.



Hắn dừng ngựa ở một sườn núi nhỏ, thị vệ đi sau không ai dám lại gần quấy rầy hắn.



Gió đêm thê lương, ánh chiều tà yên tĩnh. Ánh tà dương đỏ như máu kéo dài

chiếc bóng của hắn về phía sau, rất dài rất dài......



Từ nay về sau, trong lòng chỉ còn lại bá nghiệp, vương quyền, chân tình tuyệt diệt.



Về tới Nam Triều, Hoa Trứ Vũ ở tạm trong Thanh Tâm Am với Hoa lão phu

nhân. Thanh Tâm Am cách Vũ Đô không xa, nhưng nàng không có ý định tới

Vũ Đô.



Sáng sớm, sắc trời vẫn còn hơi tối, không khí có phần lạnh lẽo.



Hoa Trứ Vũ nhốt mình trong phòng may đồ cho bảo bảo sắp chào đời, mỗi đường kim mũi chỉ đều vô vùng cẩn thận. Khi trước nàng còn không biết làm,

còn bây giờ đã rất thành thạo.



"Vũ nhi, đừng làm nữa, ra đây trò chuyện với bà nội." Hoa lão phu nhân mặc bộ quần áo lụa màu trắng bước vào.



Hoa Trứ Vũ buông đồ trong tay ra, đứng dậy đỡ Hoa lão phu nhân ngồi xuống,

rót chén trà, cười nói: "Bà nội, hôm nay không tụng kinh sớm sao?"



"Vũ Nhi, bà nội không yên tâm về con. Sao trông con càng lúc càng tiều tụy, ta nghe Đan Hoằng nói rồi, đứa bé trong bụng con là của hoàng thượng."



Hoa Trứ Vũ gật đầu, khẽ nói: "Vâng!"



Hoa lão phu nhân thở dài, dịu dàng vuốt ve đầu nàng, trong mắt toát lên vẻ

thương tiếc. "Đứa bé này, từ nhỏ đã như vậy rồi, có nỗi khổ trong lòng

cũng không chịu nói ra. Ngồi xuống đi, ta có mấy lời muốn nói với con."

Hoa lão phu nhân nắm chặt bàn tay lạnh giá của Hoa Trứ Vũ, mỉm cười. "Bà nội chỉ muốn nói với con, có một số việc đừng nên nhớ quá lâu, cũng

đừng quá bận tâm, dù thân phận trước đây của con là gì, thân phận hiện

tại của con là gì, tất cả chỉ là hư không. Mặc quốc đã mất rồi. Không

phải vì Viêm Đế, cũng không phải vì Nam Triều, nó giống như cụ già đã

bước qua tuổi thất thập, tự bước vào thời điểm diệt vong. Cái chết của

phụ hoàng con, sự diệt vong của Mặc quốc, chuyện đó không thể đổ lỗi cho ai cả. Còn Hoa Mục, nó quá cố chấp, cũng do ta sơ sót, ta không biết nó luôn ấp ủ trong lòng ý định phục quốc."



"Bà nội, người nghĩ như vậy thật sao?"



Hoa lão phu nhân nở nụ cười hiền từ. "Đúng vậy, ta cũng từng đau lòng, cũng từng phẫn nộ, oán hận. Nhưng trải qua thời gian dài như vậy, sau khi

kết duyên cùng Phật đường đã ngộ ra rất nhiều điều. Vũ Nhi......"

Hoa lão phu chậm rãi nói. "Có thể con không biết, ta cũng từng là công

chúa Mặc quốc."



"Bà nội, người cũng từng là công chúa Mặc quốc?" Câu nói sau cùng của Hoa lão phu nhân khiến Hoa Trứ Vũ kinh ngạc không thôi.



Nàng luôn có cảm giác Hoa Mục không đơn giản chỉ là thần tử Mặc quốc, thì ra, bà nội đã từng là công chúa Mặc quốc.
Đến khi Hoa Trứ Vũ tỉnh lại, trời đã tối hẳn. Tuyết vẫn gào rít không ngừng ngoài cửa.



Trong nhà có đặt lò sưởi, ấm áp, yên tĩnh. Nàng mới tỉnh lại đã nghĩ phải

xuống giường thăm Cơ Phượng Ly. Nhưng khi vừa đứng lên, nàng lại có cảm

giác bàn tay mình đang được ai đó nắm chặt.



Cơ Phượng Ly đang nằm thiếp đi bên cạnh giường. Ánh đèn êm ái phủ lên

gương mặt hắn, phủ lên hàng lông mi đen dài đang cụp xuống che khuất đôi đồng tử đen đầy sóng dao động.



Hoa Trứ Vũ ngừng thở, chậm rãi đưa tay vuốt ve gương mặt hắn.



Nàng không biết hắn lại trúng cổ độc nghiêm trọng như thế, nhớ tới việc hắn

phải chịu đau khổ mấy tháng nay, nàng rất khó chịu, rất đau lòng. Lúc

hắn đau khổ nhất, nàng không những không ở bên cạnh hắn, ngược lại còn

đi tới Bắc Triều. Nhất định hắn đã rất khổ sở, nhưng chỉ có thể yên

lặng, một mình chịu đựng tất cả.



Cơ Phượng Ly run run bắt lấy cổ tay Hoa Trứ Vũ, chậm rãi mở mắt ra.



"Bảo nhi!" Trên gương mặt tái nhợt của hắn xuất hiện nụ cười yếu ớt, ánh mắt như sáng bừng lên, có thêm chút sức sống.



"Ừm, còn đau không?" Những ngón tay của nàng miết nhẹ qua trán hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.



"Ngày nào cũng đau, đã sớm thành thói quen rồi." Trong giọng nói có phần chua xót. Hắn đứng dậy kéo nàng lại gần, lấy tay đặt lên bụng nàng, nhẹ

nhàng vuốt ve. Hình như đứa bé trong bụng cũng cảm nhận được bàn tay hắn nên khẽ động nhẹ một cái. Cơ Phượng Ly sợ hết hồn, cao giọng nói. "Bảo

nhi, bảo bảo của chúng ta động đậy kìa."



Hoa Trứ Vũ nhìn Cơ Phượng Ly tươi cười rạng rỡ như một đứa bé được cho kẹo, đau lòng nói. "Bảo bảo biết chàng là phụ thân của nó, bảo bảo cũng rất

nhớ chàng."



Cơ Phượng Ly mỉm cười gật đầu, hơi nước trong mắt càng thêm mờ mịt, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Hoa Trứ Vũ.



"Ai nói đây là bảo bảo của chàng?" Hoa Trứ Vũ nghiêng đầu sang phía khác, sẵng giọng nói.



Cơ Phượng Ly cầm lấy tay Hoa Trứ Vũ: "Không phải của ta, thì còn có thể là của ai."



"Không phải của chàng." Hoa Trứ Vũ cứng rắn nói, nàng cố ý không để tâm đến

hắn, không để tâm tới chuyện hắn trúng độc, nhưng cuối cùng, nước mắt

vẫn lặng lẽ chảy xuống ướt đẫm hai gò má.



"Ta hận chàng!" Nàng vung tay lên, khẽ đấm vào vai hắn.



Nàng hận hắn. Hận hắn để nàng đi theo Tiêu Dận, hận hắn làm bọn họ chia xa lâu như vậy.



Cơ Phượng Ly ngẩn người. "Bảo nhi, đừng khóc." Hắn ôm lấy gương mặt nàng,

hôn lên dòng lệ nơi khóe mắt. Nước mắt của nàng như thấm ướt trái tim

hắn, làm hắn cảm thấy chua xót.



"Vì chàng bị bệnh nên không tới tìm ta sao? Sao chàng không giữ ta lại bên

chàng, chàng nghĩ chàng để lại Nam Triều cho ta, ta sẽ vui mừng sao?

Thứ gì ta cũng không cần." Nàng tựa vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, giống như người sắp chết đuối ôm lấy cây bè gỗ cứu mạng.



"Bảo Nhi, đừng buồn nữa." Hắn vỗ về lưng nàng, dịu dàng dỗ dành nàng. Hắn cố để giọng nói của mình nhạt nhẽo như không quan tâm tới sự sống chết của bản thân. Nhưng trong lòng hắn thật sự rất khổ sở. Hắn đã coi cái chết

nhẹ tựa lông hồng, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, lòng hắn đã

chấn động tới mức nào, hắn thật sự không muốn bỏ nàng lại một mình.



"Bảo nhi, ta không sao đâu, mà kể cả ta có ra đi, nàng cũng phải chăm sóc mình cho tốt." Hắn thản nhiên cười nói.



Hoa Trứ Vũ nhắm mắt lại, như có thứ gì đó rời khỏi lồng ngực, rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.



"Nếu như có kiếp sau. Nàng có đồng ý làm thê tử của ta không?" Hắn cúi đầu, dè dặt hỏi.



Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn. Phần lớn đôi mắt bị hàng lông mi che khuất, nhưng hắn vẫn cố chăm chú nhìn nàng.



"Ta đồng ý. Chàng thì sao? Kiếp sau, chàng có đồng ý lấy ta không?" Nàng thì thào hỏi.



"Nguyện ý, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, ta đều nguyện ý!" Hắn dịu dàng thì thầm vào tai nàng. Sau đó, môi hắn dời đến trước đôi môi đỏ

mọng của nàng, xúc động hôn nàng.