Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 166 : Nắm tay nhau cùng chết

Ngày đăng: 14:31 18/04/20


Mức độ phát tác cổ độc càng lúc càng thường xuyên, thời gian Cơ Phượng Ly

hôn mê cũng càng lúc càng nhiều. Mỗi lần nhìn hắn ngủ thiếp đi trên

giường, nàng rất sợ hắn cứ ngủ như vậy mà không tỉnh lại.



Sau những ngày tuyết rơi, Hoa Trứ Vũ đỡ Cơ Phượng Ly ra khu rừng đào phơi

nắng. Ánh nắng xuyên qua những chạc cây đầy tuyết đọng, phản chiếu lên

gương mặt tái nhợt của Cơ Phượng Ly. Hai hàng lông mi hơi nhếch, trong

mắt tràn đầy ý cười.



"Bảo nhi, chắc giờ hoa mai trong ngự hoa viên đã nở rất đẹp, chúng ta tới Mai lâm ngắm hoa đi." Cơ Phượng Ly cười nói.



Hoa Trứ Vũ hơi nhíu mày: "Ngự Hoa Viên cách nơi này rất xa, để ta đi ngắt mấy cành hoa, mang về cắm trong phòng."



"Vậy cũng được!" Cơ Phượng Ly mỉm cười.



"Vậy chàng ngoan ngoãn nằm đây phơi nắng, ta đi hái hoa."



Cơ Phượng Ly mỉm cười, đôi mắt hẹp dài cong lại như mảnh trăng non. Hoa

Trứ Vũ vừa quay người lại, hắn nhìn nàng lưu luyến thật lâu. Mãi đến khi bóng dáng nàng biến mất khỏi khu rừng đào, ánh mắt hắn bắt đầu ảm đạm.



"Lam Băng, Đường Ngọc!" Cơ Phượng Ly thản nhiên gọi.



Lam Băng và Đường Ngọc chậm rãi bước ra.



"Hoàng thượng, người muốn rời khỏi đây thật sao?" Lam Băng khẽ hỏi.



Cơ Phượng Ly gật đầu, ánh mắt thể hiện rõ sự kiên quyết. Hắn không thể

chết trước mặt nàng, nàng sẽ rất khổ sở, hắn không muốn nhìn thấy cảnh

đó, cứ để nàng coi như hắn đã chết, thời gian trôi qua, nàng sẽ không

còn đau lòng nữa.



Một cỗ xe ngựa lặng lẽ đi qua khu rừng đào, chạy tới trước cửa Đào Nguyên

Cư. Lúc Cơ Phượng Ly đang định bước lên xe, An và Thái cũng đã chạy tới

nơi. Sau khi nghe Hoa lão phu nhân nói Hoa Trứ Vũ đã tới hoàng cung, bọn họ cũng đã theo tới đây từ hai ngày trước.



An bước lên trước, trầm giọng nói: "Bệ hạ, ngài định rời đi như vậy sao?

Ngài không cảm thấy, ngài làm như vậy, tướng quân sẽ khó vượt qua hơn

sao?"



Cơ Phượng Ly thản nhiên nói: "Vì sợ nàng đau lòng. Ta không muốn nàng

chứng kiến cảnh ta qua đời, như vậy, nàng cũng sẽ quên ta nhanh hơn."



An nghe vậy bật cười. "Ngài nghĩ tướng quân có thể quên ngài sao? Chẳng lẽ ngài không biết, lần trước ngài giả chết, suýt chút nữa tướng quân đã

đi theo ngài sao? Tướng quân đã mua chuộc không ít quan viên giúp ngài

giả chết trốn ra ngoài, nhưng không ngờ ngài đã lên kế hoạch từ trước.

Tướng quân nghĩ ngài đã qua đời, khi Đường Ngọc tới ám sát, tướng quân

không buồn né tránh, thậm chí lúc ngã xuống nước cũng không buồn giãy

dụa. Lúc ta cứu tướng quân lên, trong lúc hôn mê, tướng quân vẫn luôn

miệng gọi tên ngài."



Thái điềm tĩnh nói: "Ngày đó tướng quân đã muốn đi theo ngài, nếu không phải ta xuất hiện kịp thời, tướng quân đã sớm rời bỏ nhân thế. Nếu không

phải vì rửa sạch oan khuất cho ngài, tướng quân cũng không còn động lực

sống nữa. Hôm đại hôn của Hoàng Phủ Vô Song, ngài có biết lý do Tiêu Dận tới nhận lại Đan Hoằng, rửa sạch tội danh phản nghịch cho ngài. Những

việc đó đều do tướng quân cầu xin Tiêu Dận."



Đường Ngọc nghe vậy, vội vàng quỳ xuống trước mặt Cơ Phượng Ly. "Hoàng

thượng, thuộc hạ tội đáng muôn chết." Chỉ vì nóng vội báo thù, giờ nghĩ

lại, quả thật ngày đó nàng không hề né tránh.



Những chuyện này Cơ Phượng Ly đã biết từ lâu, nhưng nghe chính miệng An và Thái nói ra, trong lòng hắn vẫn rung động không thôi.



Đúng vậy, nàng sẽ không quên hắn, vĩnh viễn không.



"Dẫn ta đi gặp nàng." Nếu đã như vậy, hãy quý trọng quãng thời gian ít ỏi còn lại.



......



Hoa Trứ Vũ đứng trong Mai lâm nhìn cảnh tượng trăm hoa đua nở. Một cơn gió

nhẹ thổi qua, hương hoa mai dịu nhẹ quanh quẩn không rời.



Trên những cành mai đang nở rộ có điểm chút tuyết đọng trong suốt, óng ánh.
......



Hoa Trứ Vũ không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng lần này, nàng thật sự

không muốn tỉnh dậy, chỉ khi ngủ say như vậy, nàng mới có thể ở cùng một chỗ với hắn, sống chết gắn bó, vĩnh viễn không chia cách. Lần này, dù

là ai cũng không thể tách bọn họ tách ra.



Nàng trôi nổi trong bóng đêm, nửa tỉnh nửa mê, xung quanh chỉ là sương mù,

không có ánh sáng mà chỉ có bóng tối, bóng tối âm u vĩnh cửu. Nàng nghĩ

mình đã chết rồi, nàng cảm thấy Cơ Phượng Ly đang ở cách đó không xa,

nhưng dù cố gắng tới đâu cũng không bắt được hắn.



Không phải nói, hai người cùng chết thì có thể gặp nhau ở đường xuống hoàng

tuyền sao? Vì sao nàng không nhìn thấy hắn? Nàng cảm thấy ý thức càng

lúc càng mơ hồ, cơ thể cũng nhẹ bẫng, nàng cố sức lướt đi trong đêm tối, thầm gọi tên hắn thêm lần nữa. Nhưng trước mắt nàng vẫn chỉ là màn đêm

âm u kia.



Không biết đã bao lâu, trong lúc mơ hồ, nàng nghe thấy tiếng người không ngừng thì thầm bên tai.



"Bảo Nhi......đừng ngủ nữa...... mau dậy đi!"



"Bảo Nhi, ta ở đây, ở đây!"



"Bảo Nhi, nếu nàng có mệnh hệ gì, dù có xuống âm tào địa phủ, ta cũng phải đem nàng về."



"Bảo Nhi, xin nàng đấy, hãy tỉnh lại đi!"



Là giọng nói của ai mà khổ sở, bi thương như vậy?



Là ai đang ôm nàng, cảm giác ấm áp này, khiến nàng thấy thật yên tâm.



Nàng chậm rãi mở mắt ra, một gương mặt tuấn mỹ dần trở nên rõ ràng hơn.



Nàng sững sờ nhìn hắn, nàng tìm thấy hắn rồi. Môi khẽ nhếch lên nở nụ cười rạng rỡ như hoa.



Nàng đưa tay vuốt ve gương mặt hắn: "Ta sống chàng sống, ta chết chàng chết. Nếu ta lên trời, chàng tuyệt không xuống đất; nếu ta xuống đất, chàng

nhất định không lên trời cao. Ta ở đâu, chàng sẽ theo ta tới đó. Chàng

còn nhớ những lời này không? Ta còn nhớ rõ lắm, vậy nên, chàng đừng nghĩ bỏ được ta lại. Chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau bước xuống hoàng tuyền."



Hắn lấy tay nâng cằm nàng lên, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt trên gò má nàng, hắn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy mà nóng rực.



"Bảo Nhi, ta không chết, nàng cũng chưa chết!" Giọng nói dịu dàng của hắn truyền vào tai nàng.



Hoa Trứ Vũ mở to mắt, nàng dùng tay chạm vào cánh tay hắn, chạm vào gương

mặt hắn, ra sức cấu véo, hắn vẫn chưa chết! Nàng tựa đầu vào ngực hắn,

cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của hắn, hắn thật sự chưa chết!



"Bảo Nhi, cổ độc này thật khó hiểu!" Hắn thì thầm vào tai nàng, mười ngón

tay đan chặt vào nhau. "Có một người tới tìm Lam Băng, hắn nói cuống rốn của bảo bảo có thể giải được cổ độc trong cơ thể ta, A Quý đã thử

nghiệm, không ngờ, đó là sự thật!"



Cổ độc do nàng truyền sang người Cơ Phượng Ly, không ngờ, cuống rốn của đứa bé chính là thuốc giải.



"Người kia là ai?" Hoa Trứ Vũ khẽ hỏi. Loại cổ độc này, e chỉ có người hạ độc mới biết được cách giải chính xác nhất.



"Đó là một hòa thượng, mặc tăng y, đi giày cỏ!"



"Vậy sao? Có lẽ chỉ là một vị cao tăng thôi."



Cả hai người đều hiểu rõ người kia là ai, nhưng lại không có ai nói ra.



Cơ Phượng Ly ôm chặt lấy Hoa Trứ Vũ như muốn truyền hơi ấm từ cơ thể mình sang cho nàng, dỗ nàng chìm dần vào giấc ngủ.



Nhưng vào đúng lúc này, có tiếng trẻ con khóc vang dội cả căn nhà.



Hoa Trứ Vũ vội vàng đẩy Cơ Phượng Ly ra: "Bảo bảo, là bảo bảo của chúng ta đang khóc!"



Cơ Phượng Ly ôm lấy eo nàng, mạnh mẽ ép nàng vào lòng, nói nhỏ: "Không có việc gì, bảo bảo chỉ đang tập khóc thôi."



"Oa!" Lại thêm tiếng trẻ con nữa khóc vang lên, giống như đang kháng nghị phụ mẫu không quan tâm tới chúng.