Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 167 : Đoạn tụ nổi danh khắp thiên hạ

Ngày đăng: 14:31 18/04/20


Gần đây Lam Băng vô cùng buồn bực, chứ không phải buồn bực bình thường.



Từ sau khi có được cặp Long Phượng kia, hoàng thượng luôn đắm chìm trong

cảm giác gia đình ấm áp, mọi việc trong triều đều dồn hết cho hắn. Hắn

cảm thấy ấm ức vô cùng.



Cẩm Sắc vẫn bị giam lỏng trong Hoàng am, hắn muốn tới gặp nàng cũng không có cơ hội. Điều này làm cho Lam Băng rất đau khổ.



Một ngày kia, Lam Băng lấy hết dũng khí, ra ám hiệu cho hoàng thượng để

hoàng thượng thành toàn cho tấm lòng si mê cuồng dại của hắn.



Bên trong Cần Chính Điện, Cơ Phượng Ly đang phê duyệt tấu chương, thấy Lam

Băng đi tới liền nheo mắt cười nói: "Ái khanh tới thật đúng lúc, trẫm

đang muốn tới thăm hoàng nhi, đống tấu chương này, ngươi mang về phê

duyệt qua cho trẫm."



Lam Băng cúi người thi lễ, nói như đinh chặt sắt: "Hạ thần nguyện phân ưu

giúp bệ hạ, muôn chết không từ!" Nói xong, hắn cười nịnh nọt. "Bệ hạ,

thần đã làm công miễn phí cho bệ hạ bao nhiêu năm nay, bệ hạ có từng

nghĩ......"



Cơ Phượng Ly khẽ nheo mắt lại, vẻ mặt thản nhiên khiến Lam Băng không đoán ra được tâm tư của hắn. Người ta vẫn nói lòng vua khó dò, trước đây còn chẳng đoán ra nổi nữa là hiện tại.



"Ái khanh muốn đòi phần thưởng sao, là ai vừa mới nói muôn chết không từ?

Nhưng nếu ái khanh đã đề nghị, trẫm cũng không thể quá hẹp hòi, nói đi,

ái khanh muốn châu báu hay lụa là gấm vóc?" Cơ Phượng Ly khẽ nhếch môi

cười nói.



"Bệ hạ, thần không cần những thứ này, thần chỉ cần một người." Lam Băng nói.



"Người? Là ai vậy?" Cơ Phượng Ly tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.



Lam Băng thầm nghĩ, hồ ly gian xảo, ngươi biết ta chỉ si mê một mình Cẩm

Sắc. Nhưng hắn không dám kháng nghị thành lời, chỉ có thể tỏ vẻ khiêm

nhường: "Bệ hạ, trước giờ thần vẫn luôn ái mộ Cẩm Sắc, hi vọng bệ hạ

thành toàn." Nói xong, Lam Băng chậm rãi quỳ xuống, thầm nghĩ: nếu ngài

không đồng ý, ta để ngài ngồi phê duyệt tấu chương tới gãy tay luôn,

cũng không cần phải về thăm hoàng tử, công chúa nữa.



"Cẩm Sắc à……" Cơ Phượng Ly kéo dài giọng. "Trẫm cũng muốn thành toàn cho ngươi, nhưng đáng tiếc, Cẩm Sắc....."



Trái tim Lam Băng như treo ngược cành cây.



"Cẩm Sắc không phải vật phẩm, cũng không phải người của trẫm, nếu trẫm ban

thưởng nàng cho ngươi thì thật không công bằng với nàng. Nếu ái khanh

thích nàng như vậy, sao không tự mình đi chinh phục trái tim nàng ta."

Cơ Phượng Ly chậm rãi nói.
"Thử cái gì mà thử? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Không phải muốn thật chứ!" Lam Băng khổ sở, cơ thể không ngừng vặn vẹo.



Cơ Phượng Ly ép sát về phía hắn, đến khi khoảng cách chỉ còn một đốt ngón

tay mới dừng lại. Sau một hồi quan sát mới đưa tay lên giải huyệt đạo

cho hắn.



Lam Băng được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài, đứng cách Cơ Phượng Ly càng xa càng tốt.



Cơ Phượng Ly khẽ thở dài: "Kỳ lạ thật, Băng tuấn mỹ như vậy, nhưng trẫm

chỉ cảm thấy ghê tởm, thật sự không gần gũi nổi. Xem ra, trẫm không phải đoạn tụ, tuyệt đối không phải!"



Lam Băng nhảy lên, tức giận nói: "Cơ Phượng Ly, ngươi...... Ngươi...... Ngươi......" Lam Băng vốn là người khéo ăn khéo nói, nhưng

lúc này, hắn đã tức tới không nói nên lời.



Cơ Phượng Ly tiếp tục: "Kết quả trẫm không phải đoạn tụ, nhưng còn ái khanh, ái khanh đúng là người đoạn tụ chân chính."



Lam Băng nghe xong, tức muốn nổ phổi.



"Lão tử không phải người đồng tính, lão tử là nam nhân, là nam nhân chân chính!"



"Không phải ái khanh đòi được ban thưởng sao? Trẫm đã phái người tới Phong

Nguyệt quán tìm mấy nam nhân thanh tú, để bọn họ hầu hạ ngươi." Nói

xong, hắn vỗ vỗ vai Lam Băng, đi thẳng về phía cửa.



"Ta không cần...... Không cần...... Ta còn phải thành thân." Lam

Băng kháng nghị, đùa kiểu gì vậy, muốn hắn ở vậy suốt đời sao?



"Không được! Quân vô hí ngôn, trẫm nhất định phải ban thưởng!" Cơ Phượng Ly

liếc nhìn Lam Băng, chậm rãi nói, "Đúng rồi, còn cả Đường Ngọc nữa!" Nói xong, Cơ Phượng Ly chắp tay, ung dung đi thăm bảo bảo.



Đường Ngọc đáng thương, cả hai lần đều bị Lam Băng kéo vào vũng nước đục.



Đúng hôm sau, Cơ Phượng Ly đưa mấy mỹ nam tìm được ở Phong Nguyệt quán tới phủ Lam Băng và Đường Ngọc, mỗi phủ hai người.



Từ đó về sau, Lam Băng và Đường Ngọc có phủ mà không dám về, nhưng cũng

không biết những nam kỹ kia dùng cách gì, lần nào cũng có thể tìm thấy

bọn họ, kè kè dính sát vào nhau.



Từ đó về sau, nơi nào có Lam Băng và Đường Ngọc liền có những tốp nam kỹ

xinh đẹp vây quanh. Mà toàn là của hoàng thượng ban thưởng, không muốn

cũng không được.



Khắp Nam Triều lan truyền tin tức, thống lĩnh cấm vệ quân Đường Ngọc và tể tướng Lam Băng là người đoạn tụ.



Một năm sau, hai tên đoạn tụ kia mới được Cơ Phượng Ly ban hôn, ôm mỹ nhân của mình về phủ.