Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 23 : Tư tẩm

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Hai người cơ thiếp vốn không hề chú ý tới Hoa Trứ Vũ, giờ nghe thấy Bạch Mã phu nhân hỏi như vậy, mới dời tầm mắt khỏi người Tiêu Dận nhìn về phía

nàng.



Hoa Trứ Vũ đứng dưới ánh trăng mông lung, bị vài ánh mắt phức tạp soi mói

mà trên mặt vẫn thản nhiên như cũ. Trong lòng nàng chợt nhớ tới ngày hôm đó, nàng bước trên tấm thảm đỏ gả ra ngoài, cũng bị mọi người nhìn bằng ánh mắt như vậy. Trong lòng nàng nhất thời cảm thấy phiền muộn.



Tiêu Dận quay đầu, vân đạm phong khinh nhìn Hoa Trứ Vũ, thản nhiên nói: “Nhũ mẫu, đây chỉ là một nô tỳ.”



Trong mắt Bạch Mã hiện lên vẻ ngờ vực, nhưng bà cũng không hỏi gì thêm, chỉ

khẽ gật đầu rồi lãnh đạm xoay người đi vào bên trong phủ.



Cơ thiếp Tiêu Dận nghe thấy Hoa Trứ Vũ chỉ là một ả nô tỳ, lại nhìn thấy

trang phục thị nữ trên người Hoa Trứ Vũ, cảm giác như trút được gánh

nặng cười cười, quay người đi theo Tiêu Dận và lão phu nhân.



Hoa Trứ Vũ theo sau bọn họ, bước vào phủ thái tử của Tiêu Dận.



Tuy cũng không còn sớm nhưng khắp phủ Thái Tử đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng, Bạch Mã phu nhân đã chuẩn bị xong xuôi tiệc tẩy trần cho Tiêu Dận.



Hoa Trứ Vũ đi theo Hồi Tuyết, qua một hành lang thẳng dài và một sân viện

mới tới được đại điện, trên cánh cửa đại điện ghi rõ ba chữ: Khánh An

Cung.



Toàn bộ chỗ này đều được xây bằng đá cẩm thạch, dù không được tinh xảo quý

giá như Nam Triều, nhưng vẫn có nét độc đáo riêng. Sàn điện làm từ những khối đá xanh mài vuông vức, cỡ ba thước một khối, bóng loáng soi được

cả người. Nóc nhà rất cao, những cây trụ gỗ thô chạm khắc hình phi long. Đứng trong điện rộng lớn như vậy, có thể vọng lại tiếng người nói

chuyện.



Trong điện trang hoàng lộng lấy, chính giữa đại điện là một chiếc ghế dựa dát vàng ngọc, nên Hoa Trứ Vũ đoán nơi này chính là tẩm cung của Tiêu Dận.

Tiêu Dận vừa mới nói nàng là nô tỳ của hắn, không biết Hồi Tuyết đưa

nàng tới nơi này làm gì.



“Hồi Tuyết, không biết điện hạ muốn xếp ta ở đâu?” Hoa Trứ Vũ nhẹ nhàng hỏi.



Hồi Tuyết đột nhiên dừng bước, quay đầu nói: “Đan Hoằng, hiện giờ cô là nô


Nàng bước nhanh vào tẩm điện Tiêu Dận, dẫm lên những tảng đá xanh soi rõ

gương mặt người, xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn lụa vàng óng ánh, đi về chiếc giường lớn khảm vàng ngọc. Không thể không nói, Tiêu Dận đúng là

người biết cách hưởng thụ, chiếc giường này cũng thật lớn quá đi.



Nghe tiếng người tới càng lúc càng gần, Hoa Trứ Vũ vội vàng đi tới gần một

chiếc tủ bên cạnh, lấy ra một bộ chăn đệm. Tay nàng vẫn còn mang nẹp gỗ

không được linh hoạt lắm, chỉ có thể dùng một tay trải giường chiếu,

động tác có phần chậm chạp, đến khi làm xong đã nghe thấy tiếng người đi đến cửa đại điện.



Xem ra Tiêu Dận đã trở lại. Hoa Trứ Vũ nhìn lướt qua giường, thấy không còn gì chê trách mới lui ra ngoài. Cửa đại điện vang lên tiếng thị nữ quỳ

lạy, Tiêu Dận đã bước vào trong.



Lúc này đi ra ngoài đại điện sẽ chạm mặt với Tiêu Dận, Hoa Trứ Vũ vội trốn

vào một góc khuất bên ngoài. Lặng yên nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Dận đang

uể oải nhấc từng bước chân đi qua đám thị nữ kia, hắn không chỉ có một

mình, mà còn đang ôm lấy một người phụ nữ trong lòng.



Người này, chính là nữ nhân mặc áo đỏ nàng mới nhìn thấy ngoài cửa phủ Thái Tử.



Lúc này, nàng ta như con chim nhỏ nép vào trong lòng Tiêu Dận, đôi mắt đẹp

nhìn về phía trước, trên mặt thoáng ửng hồng đầy vẻ quyến rũ phong tình, thật là kích thích. Dáng người phiêu dật như một đám mây màu hồng, trên tay áo thêu chỉ sáng màu, lấp lánh dưới ánh đèn. Sợi dây lưng nhiều màu rủ xuống, lộ ra vòng eo thon thả thướt tha.



Xem ra người đàn ông này không thể thiếu phụ nữ, mới từ chiến trường trở về đã vội vàng cho gọi cơ thiếp tới thị tẩm.



Chắc Tiêu Dận đã uống không ít rượu, trong mắt lộ rõ vẻ say mê. Kim quan cột tóc đã rơi xuống, mái tóc dài xõa tung, toàn thân mang theo sự quyến rũ tà ác, cùng với sức hấp dẫn khó có thể chống cự.



Hai người ôm ấp lướt qua Hoa Trứ Vũ đi vào trong phòng, chỉ một lát sau,

Hoa Trứ Vũ liền nghe thấy tiếng cười từ tình đầy sung mãn của Tiêu Dận

vọng ra.



Nàng xê dịch bước chân, lặng lẽ rời khỏi góc khuất vội vã bước ra cửa đại điện.



Nhưng vào đúng lúc này, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng quát lạnh của Tiêu Dận: “Tư tẩm! Là ai tư tẩm, lăn ra đây cho bản điện hạ!”