Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 24 : Cảnh xuân ái muội
Ngày đăng: 14:28 18/04/20
Thoáng chốc, cả đại điện lặng ngắt như tờ, trong lòng Hoa Trứ Vũ trầm xuống.
Nàng dừng bước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những thị nữ hầu hạ trong
điện đều dùng vẻ mặt kinh hoàng nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt như
thầm nói một câu: “Cô xong rồi……”
Hoa Trứ Vũ thật không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tiêu Dận đang tình
chàng ý thiếp, ân ân ái ái lại có thể tức giận tới mức này. Nàng chỉ
đành cúi đầu đi về phía trước, hy vọng Tiêu Dận quên đi người tư tẩm là
nàng, không cố ý làm khó nàng.
“Tối nay là cô tư tẩm sao?” Giọng nói của Tiêu Dận truyền xuống từ trên
giường, cách mấy lớp màn trùng trùng điệp điệp, không nghe rõ cảm xúc
của hắn.
“Đúng là nô tỳ!” Hoa Trứ Vũ cúi đầu nói, cố ý sửa cho giọng nói thô ráp, không hy vọng hắn nhận ra giọng nói của mình.
“Kéo ra ngoài, đánh hai mươi trượng!” Tiêu Dận thản nhiên nói, tuy âm lượng
không cao, nhưng trong điện đang yên lặng không một tiếng động này, lại
nghe thấy rất rõ, rất mạnh mẽ.
Có vài thị nữ tuân mệnh tiến lên, định kéo Hoa Trứ Vũ đi.
“Từ đã!” Hoa Trứ Vũ đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Ánh nến khẽ lay động, chiếu qua tầng tầng lớp lớp màn lụa mỏng manh như
sương như khói, hiện lên bóng người phiêu dật. Người phía sau màn, uể
oải lười nhác, mơ hồ có một bàn tay ngọc đang quấn lấy cổ hắn.
“Không biết nô tỳ đã làm sai chuyện gì mà bị điện hạ trừng phạt như vậy.” Hai
mươi trượng cũng không phải là hình phạt nhẹ. Bây giờ nàng còn không có
nội lực hộ thể, sẽ khó mà chịu được.
mình mà đi về phía Hoa Trứ Vũ, được vài bước đã áp sát, khóa chặt người
nàng lại.
Hơi thở nam tính phả vào mặt khiến Hoa Trứ Vũ không tự chủ được lùi lại mấy bước. Tiêu Dận từng bước ép sát, ép nàng đi đến sát tường, hắn vươn hai tay, một trái một phải chống lên trên tường, nhốt Hoa Trứ Vũ vào trong
vòng tay của hắn.
Khuôn mặt tuấn mỹ gần nàng trong gang tấc, màu mắt tím dưới ánh nến càng thêm thâm sâu, nặng nề mà cháy bỏng nhìn về phía nàng.
Hoa Trứ Vũ nhăn mày, ngẩng cao đầu lên chống lại ánh mắt hắn, trong lòng
cảm thấy bồn chồn. Nàng thật sự không nhìn ra ánh mắt kia đang ẩn giấu
điều gì.
“Ngươi muốn làm gì?” Hoa Trứ Vũ hỏi.
Tiêu Dận đột ngột nắm lấy cằm nàng, Hoa Trứ Vũ bị ép nhìn thẳng vào mắt hắn, tuy trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng biểu hiện ra ngoài lại vô cùng
bình tĩnh.
Trong mắt Tiêu Dận lộ ra tia sáng lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Nói cho cô biết, bản điện hạ không phải là người ai muốn cũng có thể nhìn, món nợ này
sớm muộn gì cũng phải đòi lại, bản điện hạ không phải người thích chịu
thiệt!” Nói xong, buông cằm Hoa Trứ Vũ ra, tươi cười rạng rỡ.
Hoa Trứ Vũ nhìn hắn cười mà cảm thấy phát sợ, ôm chặt lấy chăn chạy ra bên ngoài.
Bên ngoài điện, những thị nữ khác đã chuẩn bị xong bếp lò, lúc này Hoa Trứ
Vũ mới biết thì ra phải làm ấm chăn đệm bằng thứ này. Nàng ngồi xuống hơ qua chăn đệm, thì lại thấy cơ thiếp Tiêu Dận ăn mặc chỉnh tề bước ra.
Vẫn còn chưa thị tẩm đã phải rời đi, chắc là do chuyện vừa rồi khiến
Tiêu Dận mất hứng. Lúc cơ thiếp kia đi ngang qua Hoa Trứ Vũ, còn lạnh
lùng trừng mắt nhìn nàng, rồi mới lắc mông rời đi.
Ánh mắt kia cũng thật đáng sợ, Hoa Trứ Vũ cười khổ, xem ra lần này nàng đã
đắc tội với người khác, e rằng sau này khó mà sống yên ổn trong phủ.