Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 33 : Xinh đẹp mà khát máu

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Tên tuổi của Ngân diện Tu la ở Lương Châu, không ai không biết, không ai

không hiểu. Dù sao, hắn không chỉ là anh hùng trên chiến trường mà còn

là một thiếu niên đầy phong độ. Cái chết ngoài ý muốn của hắn đã từng

làm xôn xao cả thành Lương Châu, cũng làm tan nát trái tim của biết bao

thiếu nữ.



Hôm nay, Hoa Trứ Vũ đột ngột xuất hiện trên pháp trường, khác gì nồi nước

nóng được chất thêm củi, tình hình càng lúc càng khó dự đoán. Rất nhiều

người thét chói tai tiến về phía trước, cũng không biết bọn họ muốn làm

gì? Muốn nhìn Ngân diện Tu la hay vì lý do nào khác?



Hoa Trứ Vũ không hề ngừng lại, nhẹ nhàng bay đến trước mặt Hoa Mục, trường

kiếm trong tay vung lên khiến tên đao phủ đang sững sờ đứng đó ngã xuống đất. Mũi kiếm sắc bén cắt đứt dây thừng, Hoa Trứ Vũ nắm lấy lưng áo Hoa Mục, giao ông vào tay Bình Lão Đại tiếp ứng phía sau.



Tất cả những chuyện này xảy ra rất nhanh.



Quan viên hình bộ kinh hãi nắm chặt lấy bàn, hô lớn: “Có người cướp pháp trường, mau đi bắt người, mau đi bắt người!”



Hoa Trứ Vũ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy giữa một bầu không khí hỗn loạn, Cơ

Phượng Ly vẫn thản nhiên ngồi ở chỗ đó, từ đầu đến cuối vẫn luôn siêu

phàm thoát tục, không tức giận cũng không sợ hãi. Thậm chí, hắn còn nở

nụ cười đầy duyên dáng. Hắn giống như ánh trăng lạnh lẽo trong đêm, dù

phong ba bão táp có lớn đến đâu, cũng không hề ảnh hưởng tới hắn.



Tình cảnh này làm Hoa Trứ Vũ nhớ tới lần ở trên chiến trường mấy tháng

trước, lúc đó, hắn cũng đứng ở một nơi, thản nhiên nhìn những binh sĩ

lao vào chém giết.



Mọi chuyện đi tới nước này là do hắn khơi mào ra, nhưng người gây ra họa

lại vô cùng thản nhiên, điều này khiến Hoa Trứ Vũ vô cùng giận dữ.



Ban đầu, nàng không định tính toán với hắn vào lúc này, dù sao, nhiệm vụ số một hôm nay chính là cứu người.



Nhưng những cảnh tượng trong quá khứ như một thước phim tua nhanh, từng cảnh

từng cảnh một nhá lên. Tiếng kêu thảm thiết của Cẩm Sắc, màu máu đỏ chói mắt trên nền tuyết trắng, làm nàng không thể kìm nén được nữa.



Sao không nhân dịp rối loạn lúc này để kết thúc tất cả. Nếu không, đợi đến sau này, sẽ không có cơ hội nào tuyệt vời như vậy.



Nàng chưa bao giờ dậu đổ bìm leo, nhưng trong nháy mắt, tâm động thân cũng
Một gian phòng gần pháp trường đột nhiên phát nổ. Lửa lớn bốc lên hừng hực

thiêu đốt. Vốn các binh sĩ phụ trách cung nỏ đều mai phục bên trên, khi

gian nhà phát nổ tất cả bọn họ rơi xuống, loạn càng thêm loạn. Thừa dịp

đó, Hoa Trứ Vũ dẫn theo Cô Nhi quân mở một đường máu ra ngoài.



Quán trà Mãn Xuân.



Lửa bốc lên dữ dội, mọi người đang chăm chú xem cảnh tượng hỗn loạn trên

pháp trường vội tẩm ướt quần áo, che kín mũi, giống như kiến bò trên

chảo nóng chạy trốn ra ngoài.



Căn phòng trong tầng hai cũng lâm vào tình cảnh tương tự.



Tiêu Dận đứng yên bên cửa sổ, thân ảnh cao lớn khuất trong màn sương khói,

nhìn qua có phần mông lung. Cả khuôn mặt cũng mờ đi trong màn khói, chỉ

có một đôi mắt tím tản ra sự lạnh lẽo cao quý, không ngừng nhìn xuống

pháp trường.



Hắn vẫn đứng yên ở nơi đó giống như một pho tượng điêu khắc đẹp đẽ.



Vài thân vệ đứng sau đã rất gấp rút vây quanh hắn, không biết nên làm thế

nào cho phải. Nhưng cũng không dám tới quấy rầy hắn. Cuối cùng, Hồi

Tuyết không nhịn được, bạo gan nói: “Điện hạ, lửa sắp cháy tới đây rồi,

chúng ta mau đi thôi! Nô tỳ nghĩ, Đan Hoằng sẽ không đến đây, với lại,

Hoa Mục đã được cứu đi.”



Tiêu Dận nghe vậy, cũng quay đầu lại, hắn thản nhiên nhìn Hồi Tuyết, trong

mắt có những cảm xúc sâu sắc khó lường, hắn nhàn nhạt nói: “Ai bảo ta

chờ nàng?”



Giọng nói rất nhẹ, nhưng cũng rất lạnh.



Hồi Tuyết lập tức im lặng, không nhịn được khẽ rùng mình.



“Cũng có thể, nàng đã đến đây không chừng.” Giọng nói lười biếng, giống như không hề quan tâm, lại giống như đầy ngụ ý.



Mọi người không hiểu thế nào, vội bám theo Tiêu Dận rời khỏi quán trà.