Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 34 : Xe ngựa thần bí

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Có nằm mơ Hoa Trứ Vũ cũng không ngờ được, đợi đến khi nàng chạy tới chỗ tụ họp bên ngoài thành, Bình Tây hầu Hoa Mục đã vĩnh viễn nhắm hai mắt

lại.



Nguyên nhân cái chết là trúng độc.



Từ trước lúc bị áp giải lên pháp trường, đã bị người hạ độc trước.



Hoa Trứ Vũ đem những tướng lĩnh vừa cứu về cho Cô Nhi quân chăm sóc, nàng,

Bình Lão Đại, Khang Lão Tam và cả Đan Hoằng cùng nhau đem Hoa Mục mai

táng ở dải cát vàng Tây Cương hoang vắng, một nấm mồ nho nhỏ, ngay cả

một cái bia cũng không có.



Hoa Trứ Vũ quỳ trước mộ, bình tĩnh tới đáng sợ.



Khóe mắt khô khốc, nước mắt sớm đã bay hơi. Mà trái tim nàng, giống như bị

một đao lại một đao lăng trì, đau thấu xương. Cuối cùng, nàng cũng không giữ được tính mạng của phụ thân.



Mái tóc đen rối tung sau lưng nàng. Chiến bào tung bay trong gió khiến cả

người lạnh lẽo. Phía sau chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo, đôi mắt trong

suốt ửng hồng, lạnh tới tận cùng.



Cũng không biết đã trôi qua được bao lâu, nàng mới chậm rãi đứng dậy, lẳng lặng nói: “Đi thôi!”



Có lẽ truy binh sẽ đuổi tới, bây giờ nàng không muốn làm gì hết, chỉ cần còn có thể sống sót.



Tiếp tục sống!



Chỉ khi nàng còn sống, mới có thể rửa sạch tội danh cho phụ thân, để cho ông an nghỉ thực sự.



Nàng lẳng lặng đứng dậy thản nhiên nói: “Bây giờ không thể trở về Nam Triều, các ngươi tự tìm chỗ trốn đi.”



“Tướng quân, ngài muốn đi đâu? Chúng ta không thể đi cùng nhau sao?” Đan Hoằng giữ chặt ống tay áo đầy máu của Hoa Trứ Vũ, vội vàng hỏi.



Vẻ mặt của Bình Lão Đại và Khang Lão Tam cũng tràn ngập mong chờ.



“Không, các ngươi không ai được theo ta, ta muốn ở một mình.” Nàng cúi đầu nói.



Từ nay về sau, trần thế mờ mịt, nàng không còn người thân để dựa vào.



Chỉ có mình nàng cô độc.




“A Quý, đã xảy ra chuyện gì thế, sao lại dừng xe?” Trong xe ngựa, truyền

ra một giọng nói trầm thấp mà hơi lạnh, giống như suối nước lạnh bắn

tung trên mặt đá.



Nô bộc đánh xe cuống quít khom người bẩm báo: “Bẩm công tử, là một đám người đang vây đánh một người.”



Người trong xe ngựa “À” một tiếng, lại nói: “Sao lại có chuyện bất công như vậy? Nếu đã như thế, ngươi còn không mau hỗ trợ!”



“Vâng, công tử!” A Quý đáp một tiếng, rồi nhảy xuống dưới xe, vừa tung người

đã nhảy vào trong vòng chém giết giữa Hoa Trứ Vũ và đám người kia.



“Các ngươi là ai, chúng ta là quân đội triều đình đang bắt nghịch tặc phản

loạn, các ngươi mau rời khỏi đây.” Một binh sĩ cầm đầu nhìn thấy A Quý

xông tới, liền cất lời nói.



Hắn chỉ nghĩ, nói ra những lời này chắc chắn người kia sẽ sợ hãi.



Nhưng A Quý kia đến mí mắt cũng chưa thèm động, không thèm nhìn hắn tới một

lần. Tựa như, ngoài lời nói của chủ nhân, những lời của người khác chỉ

là gió thoảng. Trông ông tuổi già sức yếu, trong tay còn chống một cây

quải trượng. Nhưng khi vào trong vòng tròn chém giết, lại giống như

thanh niên bình thường, quải trượng trong tay vù vù xé gió, đánh những

binh sĩ này hoa rơi nước chảy, chỉ một lát sau, không phải nằm xuống,

thì cũng là người ôm chân, người ôm bụng rên rỉ, không đứng dậy nổi.



“Người trẻ tuổi, còn không mau đi!” A Quý nói với Hoa Trứ Vũ.



Hoa Trứ Vũ ôm quyền, trầm giọng nói: “Đa tạ công tử và lão trượng tương trợ, không biết đại danh tôn tính của hai vị?”



“Người trẻ tuổi không cần khách khí, nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại, mau đi thôi!” A Quý chống quải trượng, đi về phía xe ngựa.



Hoa Trứ Vũ xoay người lên ngựa, đưa mắt nhìn về phía đó, xuyên qua lớp màn

xe màu trắng mơ hồ nhìn thấy một người ngồi bên trong, quần áo đang mặc

cũng là màu trắng.



Người nọ hình như cũng đang nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc giống như có thể nhìn xuyên thấu người.



Nhưng người ta đã không cho nàng biết tên, nàng cũng không tiện hỏi thêm gì, chỉ chắp tay về phía xe ngựa, rồi giục ngựa rời đi.