Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 43 : Tỷ thí thanh ca

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Vốn Hoa Trứ Vũ không muốn rước lấy phiền toái, chỉ muốn ẩn dật vượt qua

đoạn thời gian khó khăn ở Bắc Triều. Nhưng, việc Tiêu Dận và Đấu Thiên

Kim tặng tuyết liên cho nàng, trong nháy mắt, đã biến nàng trở thành

người nổi tiếng nhất Bắc Triều. Trong lòng nàng vô cùng hối hận, đáng lẽ hôm nay không nên đi ra ngoài. Có trời mới biết, trong số đám người đến xem lễ hội hôm nay, có thể có thám tử Nam Triều hay không, nàng vẫn nên lùi bước thì tốt hơn.



Vì vậy, Hoa Trứ Vũ nhìn về phía Tiêu Dận, hy vọng hắn có thể ra mặt giải vây cho nàng.



Nhưng mà Tiêu Dận làm như không nhận ra ánh mắt xin trợ giúp của nàng, chỉ

ung dung ngồi trên ngựa, trên môi khẽ nở nụ cười đạm mạc, vô tình, còn

giống như đang chờ được xem kịch hay.



Chắc hắn vẫn còn tức giận vì chuyện ban nãy.



Người cao quý không chịu trói buộc như hắn, kiêu ngạo quyết đoán như hắn,

chưa từng bị ai cự tuyệt, có bao nhiêu người tranh giành lẫn nhau chỉ để trở thành người phụ nữ của hắn, dù chỉ là địa vị thấp kém như thị

thiếp, cũng đánh nhau tới đầu rơi máu chảy. Mà nàng lại cự tuyệt hắn

trước mắt hàng vạn con dân Bắc Triều, hắn không giận nàng sao được?



Tuy Hoa Trứ Vũ nàng không có thân phận cao quý như hắn, nhưng cũng có tôn nghiêm của chính mình.



Hoa Trứ Vũ hờ hững quay đầu lại nhìn Kì Kì Cách, chỉ thấy vẻ mặt cô ta vô

cùng ngạo mạn, ánh mắt sắc bén, hai thanh loan đao trong tay tỏa ra ánh

sáng lấp lánh dưới nắng mặt trời.



Nhất định cô ấy cũng là người ái mộ Tiêu Dận, cảm thấy không cam lòng nên

mới đi ra khiêu chiến nàng. Những chuyện như vậy cũng không có gì lạ lẫm ở Bắc Triều.



Hoa Trứ Vũ nhíu mày, cười với Kì Kì Cách: “Sao cô phải khiêu chiến với ta?

Ta cũng không muốn tranh vị trí Thái Tử phi với cô!” Nói xong, nàng xoay người đi tới bờ hồ Tháp Nhĩ.



Một câu của Hoa Trứ Vũ nói trúng tâm sự của Kì Kì Cách, trên mặt Kì Kì Cách lộ ra một tầng ửng đỏ, cũng không biết do tức giận hay xấu hổ.



“Cô không được đi!” Kì Kì Cách vung mạnh loan đao trong tay, đuổi theo Hoa

Trứ Vũ, ngăn phía trước mặt nàng, “Hôm nay, bản quận chúa phải đấu với

cô một trận, cô nói đi, muốn so đao pháp, hay xạ kỵ (cưỡi ngựa bắn

cung)?”



Thì ra là một quận chúa, chắc là con gái một tộc trưởng nào đó. Người Bắc


Vì thế, Hoa Trứ Vũ liền biểu diễn thanh xướng. Thật ra, chất giọng của nàng, hát thanh xướng là hợp nhất.



Có lẽ vì giọng hát của Kì Kì Cách trên thảo nguyên cũng xếp vào hạng nhất

nhì, cho nên, sau khi Hoa Trứ Vũ lên đài, không ai nghĩ nàng có thể

thắng được Kì Kì Cách. Số đông người đã bắt đầu thì thầm nói chuyện,

cũng không định lắng nghe.



Hoàng Thượng và Dạ Phi cũng có phần không yên lòng, xem lễ hội cả ngày nay, nhất định đều rất mệt mỏi.



Trong lúc mọi người đang ồn ào, đột nhiên có một tiếng ngâm khẽ xuyên mạnh

qua những âm thanh ồn ào kia, giống như gió thổi qua đỉnh tuyết sơn,

không hề có chút trần tục nào. Lại giống như ngọn gió tươi mát bay trên

thảo nguyên, quanh quẩn bên tai mỗi người.



Thanh âm như vậy giống như là dòng suối chảy qua tảng đá trăm năm, ngàn năm,

mang theo vài phần từ tính, vài phần biếng nhác, mang theo muôn vàn tao

nhã, vạn loại mị hoặc, giống như nước, giống như sương, giống như muôn

ngàn đóa hoa nở rộ, giống như vạn cánh bướm bay.



Chất giọng này chỉ có ở trên trời, người trần đã từng có ai nghe thấy! Là tiếng ca chỉ có thể xuất hiện ở trong mộng.



Thanh âm dễ nghe, âm luật rất chuẩn, lảng vảng như có như không, mang theo thanh vận khiến lòng người say mê.



Hoa Trứ Vũ cũng không để ý có bao nhiêu người đang nghe, nàng cũng không

nhìn vẻ mặt của những người nghe nàng hát. Sư phụ nàng, Huyên phu nhân

từng nói, mỗi một lần ca hát hoặc đánh đàn đều là tự mình làm cho chính

mình nghe, cho nên, nàng không cần chú ý tới người khác. Nàng chỉ cần

đắm chìm trong tiếng ca của chính mình, hoặc vui hoặc buồn hoặc ưu

thương.



Giờ phút này thuộc về nàng, chỉ mình nàng.



Trong cõi hồng trần, nàng một mình độc hành trên đường, vĩnh viễn kiên cường đi về phía trước.



Ngửa mặt lên trời cười dài, mắt ngấn lệ lóng lánh.