Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 44 : Cường hôn

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Một khúc kết thúc, Hoa Trứ Vũ trở về chỗ ngồi của mình, đưa mắt nhìn một

vòng mới phát hiện mọi người đều đang trong trạng thái si ngốc. Bắc Đế

ngồi yên tại chỗ, Dạ Phi dùng ánh mắt quyến rũ đánh giá nàng, Hiền vương vuốt râu, trên mặt có vài phần khiếp sợ.



Ai nấy cũng đều đang đắm chìm trong khúc nhạc vừa rồi.



Chén rượu trong tay Tiêu Dận đã nghiêng đi, những giọt rượu trong vắt đã đổ

bớt ra ngoài, nhưng hắn mặc kệ. Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn về phía nàng. Còn Đấu Thiên Kim tựa người vào ghế, ôm cằm trầm tư.



Kì Kì Cách tiu nghỉu như gà bị cắt tiết, rõ ràng không cần Bắc Đế tuyên

bố, cô cũng biết mình đã bị Hoa Trứ Vũ đánh bại, nhưng cô vẫn không cam

lòng đứng dậy đi đến trước mặt Bắc Đế, nói: “Bệ hạ, Kì Kì Cách muốn tỷ

thí vũ kỹ với cô ta.” Cô không tin, lần này mình sẽ thua cuộc.



Giọng nói của Kì Kì Cách phá vỡ không gian yên tĩnh, trên thảo nguyên lại vang lên những tiếng động ồn ào.



“Thôi đi, hôm nay náo loạn thế còn chưa đủ sao?” Một người đàn ông trung niên mặc Hồ phục đi tới, quỳ rạp trước mặt Bắc Đế, nói, “Xin bệ hạ cho phép

lão thần mang tiểu nữ xuống.”



Bắc Đế vẫy tay ý bảo người đàn ông kia dẫn Kì Kì Cách theo, rồi nhìn về

phía Hoa Trứ Vũ, vẻ mặt ngưng trọng. Một lúc lâu sau ông mới tuyên bố:

“Trận tỷ thí vừa rồi, Đan Hoằng cô nương thắng.” Ông ban cho Hoa Trứ Vũ

một ít châu báu, rồi day day trán tỏ vẻ mệt mỏi dẫn nhóm hậu phi ra về.



Ngày thứ nhất lễ hội đã trôi qua như thế.



Đêm đó mọi người đều ngủ lại trong trại ven hồ Tháp Nhĩ.



Hoa Trứ Vũ cũng được phân cho một chiếc trại xinh xắn, tuy chỉ ở tạm thời

nhưng không thiếu thứ gì, một cây gỗ tử đàn chia trại thành hai gian,

bên trên đặt một chiếc bình sứ cắm mấy cành hoa lan. Trong cùng đặt một

chiếc giường. Bên ngoài bày ra một chiếc bàn trà với những chiếc ghế dựa chạm trổ hoa văn.
Hoa Trứ Vũ khẽ cười, định đi vòng qua Tiêu Dận vào trong trại nhỏ của mình. Ai ngờ mới đi được vài bước, chợt nghe một tiếng “Bộp” vang lên phía

sau, là tiếng một vật nặng rơi xuống đất.



Nàng quay đầu lại nhìn đã thấy Tiêu Dận rơi xuống dưới ngựa, cả người nằm gục trên cỏ.



Hoa Trứ Vũ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn quanh không thấy một bóng người. Khinh

Vân và Tế Nguyệt cũng không biết đã đi đến đâu, chẳng lẽ hôm nay Tiêu

Dận cho bọn họ nghỉ phép?



Nàng bất đắc dĩ đi đến trước mặt Tiêu Dận, vươn ngón tay đặt lên cổ tay hắn, thấy mạch vẫn còn đập không giống như trúng độc. Nhưng ở khoảng cách

gần như vậy, cũng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn.



Xem ra không phải trúng độc, mà là hắn đã say rồi.



Không có gì nguy hiểm tới tính mạng, Hoa Trứ Vũ đứng dậy chuẩn bị rời đi.



Thình lình, người nằm dưới đất duỗi cánh tay ra ôm lấy cổ nàng.



Hoa Trứ Vũ không ngờ lúc Tiêu Dận uống say không biết gì nữa mà lực tay

còn mạnh mẽ như vậy, cánh tay hắn như sắt ghì chặt lấy nàng. Cơ thể hai

người dán chặt vào nhau không còn một kẽ hở.



Hơi thở đàn ông và mùi rượu tấn công về phía nàng, Hoa Trứ Vũ bị mùi rượu

làm cho choáng váng, vươn tay muốn đẩy Tiêu Dận ra thì bỗng cảm giác

gương mặt nóng lên, sau đó lan dần xuống cổ, cuối cùng, ngọn lửa ấm áp

kia đặt lên môi nàng.



Một lúc sau, Hoa Trứ Vũ mới biết, nàng đã bị Tiêu Dận cường hôn.



Mà lúc này, đôi môi Tiêu Dận đang tàn phá hai cánh môi đỏ mọng, tươi đẹp

của nàng, trằn trọc cắn hút, hôn đến trời đất nghiêng ngả.