Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 45 : Điên cuồng đánh Thái Tử

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Hoa Trứ Vũ mê muội trong thoáng chốc, nàng không dám tin tưởng vào chuyện

đang xảy ra, nhưng cảm giác nóng rực trên môi truyền tới rất chân thật

không thể nghi ngờ.



Trong lòng nàng vô cùng giận dữ, nhưng Tiêu Dận ôm rất chặt, nàng không thể

đẩy hắn ra, chỉ có thể điểm vào huyệt Thiên Trì dưới xương sườn hắn.



Có lẽ Tiêu Dận say thật, chỉ điểm bừa như vậy mà cũng trúng. Hai tay đang

ôm Hoa Trứ Vũ buông thõng xuống, cả người chậm rãi đổ về phía sau, ngã

thật mạnh xuống bụi cỏ, đôi mắt tím đầy men say mông lung mị hoặc từ từ

nhắm lại, cũng không biết là vì say hay đã hôn mê bất tỉnh.



Hoa Trứ Vũ không hề chần chừ giơ nắm tay lên đánh hắn.



Nàng đã muốn đánh hắn từ lâu rồi, từ khi hắn ném nàng vào hồng trại, lúc hắn bẻ gãy bàn tay nàng, lúc hắn luôn miệng gọi nàng là quân kỹ. Nhưng vì

nàng vẫn cần có sự giúp đỡ của hắn nên chưa nghĩ sẽ ra tay vào lúc này.

Còn tối nay, nàng thật sự không thể nhịn nổi nữa.



Hắn dám giả say vô lễ với nàng, không phải đáng đánh sao?



Nắm tay Hoa Trứ Vũ lạnh thấu xương, coi hắn như bao cát ngày thường dùng để tập luyện, hung hăng nện vào người Tiêu Dận, đánh tới khóe môi hắn đổ

máu. Cuối cùng vẫn chưa hết giận, còn duỗi chân tặng thêm cho hắn mấy cú đá.



Cả đời Hoa Trứ Vũ chưa bao giờ ra tay với người không có năng lực phản

kháng, đêm nay là lần đầu tiên. Không ngờ, cảm giác này thật sự là…… Quá sảng khoái, ác khí trong lòng cũng tan hơn một nửa.



Nàng vươn tay áo, hung hăng xoa xoa vết môi son đã bị Tiêu Dận tàn sát qua,

lạnh lùng cất tiếng nói: “Nếu lần sau còn dám vô lễ với bản cô nương, ta sẽ cho ngươi…… đoạn tử tuyệt tôn.” Giọng nói uể oải, nhưng không che

dấu được khí lạnh bức người.



Nàng chậm rãi đứng thẳng người dậy, cả người đắm chìm trong ánh trăng sáng,

trong đôi mắt phượng xinh đẹp lóe lên sự sắc bén. Nàng tao nhã vỗ vỗ

tay, nghênh ngang quay người rời đi.
có. Đan Hoằng, nhìn xem có phải bị trúng độc hay không?” Ánh mắt Tiêu

Dận sáng rực nhìn về phía Hoa Trứ Vũ.



Hắn không đi tìm đại phu lại tới tìm nàng. Xem ra hắn đã biết chuyện đêm qua là tác phẩm của nàng.



Giả vờ giả vịt vươn tay khám qua loa, nàng ấn mạnh vào ngực hắn, thản nhiên hỏi: “Có đau không?”



Tiêu Dận hít sâu một hơi, nhíu mày nói: “Đau!”



“Chỗ này thì sao?” Hoa Trứ Vũ lại đổi sang chỗ khác, tiếp tục hỏi.



…..



Tiêu Dận lại hít sâu thêm một hơi.



“Điện hạ kiên nhẫn một chút, tuy Đan Hoằng không tinh thông y thuật, nhưng

cũng hiểu được ‘vọng, văn, vấn, thiết’**.” Nàng dùng sức ấn đầu ngón tay xuống, trên mặt lại nở nụ cười rất tươi, “Nếu chỉ cảm thấy đau ở một

vài điểm thì không phải là trúng độc, nếu đau toàn thân mới là trúng độc thật sự, Đan Hoằng cũng không phải đại phu, chỉ sợ không chữa được cho

điện hạ.”







** vọng văn vấn thiết: bốn phương pháp chữa bệnh của đông y. gọi là nhìn, nghe, hỏi, sờ, hay còn gọi là ‘tứ chẩn’.



“Hồi Tuyết, cô mang Đan Hoằng lui xuống đi.” Tiêu Dận gằn từng tiếng một, trên mặt ướt đẫm mồ hôi.



Hoa Trứ Vũ đi ra khỏi trại, xem ra đêm qua Tiêu Dận say thật, nếu không,

sau khi biết mình là người ra tay với hắn thì đã sớm rút gân nàng ra

rồi, sao có thể tỏ vẻ thản nhiên như vậy.



Nhưng…… Cứ mỗi lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng càng ngày càng không hiểu

nổi người đàn ông này, xem ra sau này, phải hành sự cẩn thận hơn.