Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 4 : Khuôn mặt xấu xí

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Khi Hoa Trứ Vũ tỉnh lại đã thấy mình nằm trong một gian phòng xa hoa quý

phái, nàng biết mình đang ở trong cung. Nàng đã hy vọng biết bao những

chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mộng hoang đường, nhưng đó lại là

sự thật.



Nàng thử ngồi dậy, nhưng toàn thân vẫn không có chút sức nào. Ngoài cảm giác mệt mỏi cũng không thấy đau đớn ở đâu cả, xem ra thuốc Cơ Phượng Ly cho nàng uống chắc là những thứ linh tinh như nhuyễn cân tán, cốt để ngăn

nàng không thể phá hỏng lễ hòa thân.



Xem ra, Cơ Phượng Ly đúng là một người suy nghĩ chu toàn.



“Tiểu thư, cuối cùng người đã tỉnh, ngủ suốt một tối rồi.” Đào Sắc cúi người

bước lại, nắm lấy tay Hoa Trứ Vũ. Dễ nhận thấy Đào Sắc đã khóc, đôi mắt

sưng đỏ lên khiến người ta cảm thấy chua xót.



“Khóc cái gì, ta không sao, chỉ là ngủ một giấc thôi.” Hoa Trứ Vũ mỉm cười an ủi.



“Rốt cuộc đã có chuyện gì, tiểu thư, sao Thánh Thượng lại muốn tiểu thư đi

hòa thân? Hòa thân, không phải là Ôn Uyển sao?” Đào Sắc nghẹn ngào hỏi.



“Hòa thân cũng không tệ như mọi người nghĩ đâu, có lẽ, so với việc làm nhất

phẩm phu nhân của Thừa tướng còn tốt hơn nhiều. Đừng khóc nữa, đây là

hoàng cung, không phải chỗ có thể tùy tiện khóc! Ngươi mau giúp ta đứng

lên.” Hoa Trứ Vũ nhăn mày, khẽ nói.



“Tiểu thư…… Người thật sự không sao chứ?” Đào Sắc lau nước mắt, cẩn thận nâng Hoa Trứ Vũ dậy.



“Đào Sắc, có nghe được tin tức gì về phụ thân ta không?” Hoa Trứ Vũ khẽ hỏi.



Đào Sắc lắc đầu, nói: “Trong cung canh giữ rất nghiêm ngặt, nô tỳ không nghe được tin tức gì hết.”



Hoa Trứ Vũ cúi đầu suy ngẫm, thứ bây giờ nàng quan tâm tới, đó là phụ thân

và bà nội nàng, không biết sau khi bọn họ nghe được tin tức về nàng, thì sẽ như thế nào?



Ngoài cửa có một cung nữ bẩm báo: “Bẩm Mộ Vân công chúa, Thanh Lạc cô cô xin cầu kiến.”



“Cho nàng vào đi!” Hoa Trứ Vũ tựa lên tấm chăn gấm, thản nhiên nói.



Danh hiệu Mộ Vân công chúa này, thật là khó nghe. Không biết Thanh Lạc cô cô này, lại tới truyền ý chỉ gì của Hoàng Thượng?
Nàng mơ hồ cảm thấy, một bầu không khí khác thường xung quanh, đó là cảm

giác bị bao vây soi mói. Dọc theo thảm đỏ, có vô số ánh mắt nhìn về phía nàng, đại đa số đều là ánh mắt thương hại. Trong số này, chắc hẳn cũng

có Cơ Phượng Ly chứ.



Dù sao, hắn cũng là Tả tướng đương triều, việc hòa thân quan trọng như vậy, hắn không thể không đến.



Quả nhiên, Hoa Trứ Vũ nhìn thấy một đôi giày thêu màu xanh, bên trên thêu

vân màu vàng. Triều phục màu tím, trên vạt áo thêu tiên hạc, đây là

triều phục của quan nhất phẩm.



Đào Sắc nói thầm bên tai Hoa Trứ Vũ: “Tiểu thư, Cơ tướng.”



Hoa Trứ Vũ cười cười, nàng và hắn bây giờ không có chút quan hệ nào. Bước

chân đi ngang qua người hắn cũng không dừng lại, đoan trang bước từng

bước một. Đi qua ngọ môn, về phía xe ngựa đón dâu của Bắc Triều.



Lễ bộ phái năm trăm người vào trong đội ngũ đưa tiễn, thật là phô trương.

Dân chúng Vũ Đô cũng đứng chật ních ngã tư đường, chạy tới xem lễ. Tiếng khèn, tiếng chiêng trống vang trời, cực kỳ náo nhiệt, nhưng lọt vào

trong tai Hoa Trứ Vũ chỉ có sự châm chọc.



Đội ngũ đi về phía Tây, đã ra khỏi Vũ Đô, đến tối thì tới Vân thành gần Vũ Đô, ở lại trong khách điếm lớn nhất Vân thành.



Dùng xong bữa tối, Hoa Trứ Vũ vẫn nằm trên giường, cả người không có chút

sức lực nào, không biết công hiệu của thuốc trong rượu hợp cẩn còn ưu

việt như vậy, muốn ngăn không cho nàng chạy trốn. Không biết Cơ Phượng

Ly đã cho nàng uống thuốc gì, nhuyễn cân tán bình thường, chỉ sau mười

hai canh giờ, tác dụng của thuốc sẽ tiêu tán. Nhưng đến giờ đã qua hơn

mười hai canh giờ, cả người vẫn vô lực như cũ. Thuốc này, không biết có

tổn hại gì đến thân thể nàng hay không.



Hoa Trứ Vũ nằm trên giường đang muốn chợp mắt một lát, ngoài cửa sổ chợt

phát ra một âm thanh rất khẽ, sau đó có một người bên ngoài nhảy vào.



Đào Sắc vừa thấy có người tới, giống như nhìn thấy cứu tinh, tiến lên bắt

lấy tay người kia, kích động hỏi: “Cuối cùng cũng tới, Cẩm Sắc tỷ tỷ,

Hầu gia thế nào rồi?”