Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 5 : Quân cờ chết
Ngày đăng: 14:28 18/04/20
Người mới tới bỏ tay Đào Sắc ra, bước nhanh đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, từ từ quỳ xuống..
“Tiểu thư, đều là nô tỳ đã hại tiểu thư!” Cô cúi đầu xuống, nghẹn ngào nói.
“Cẩm Sắc, ngươi sao vậy, chuyện này có liên quan gì đến ngươi? Mau đứng lên
đi.” Hoa Trứ Vũ nhăn mặt nói, nàng không thể dùng lực, ngoái đầu nhìn ý
bảo Đào Sắc nâng người dậy.
Đào Sắc bước lên phía trước đỡ Cẩm Sắc đứng lên.
“Tiểu thư, nếu không phải tại Cẩm Sắc, sao người có thể bị Cơ tướng ghét bỏ,
sao có thể bị bắt đi hòa thân.” Cẩm Sắc cúi đầu, đỏ mắt nói.
Cẩm Sắc cũng là a hoàn trong Hoa phủ, nhưng không giống với Đào Sắc, Đào
Sắc a hoàn nuôi trong Hoa phủ từ nhỏ, mà Cẩm Sắc là do Hoa Trứ Vũ mua
được trên đường.
Lúc đó Hoa Trứ Vũ mới có sáu tuổi, theo bà nội đi đường nhìn thấy vài tên
vô lại đang đánh một tiểu cô nương. Tiểu cô nương kia cũng lắm mới có
sáu, bảy tuổi, quần áo tả tơi, tóc tai rối tung, ôm đầu run lên. Trên
khuôn mặt nhỏ nhắn có những dấu móng tay, quần áo trên người đã bị kéo
rách lộ ra những vết roi đánh chồng chất, một đôi mắt to tròn, sợ hãi
tuyệt vọng nhìn nàng.
Hoa Trứ Vũ nhờ bà nội mua nàng từ tay đám vô lại đó, đem nàng mang về Hoa
phủ. Vì nàng nói không nhớ rõ tên họ của mình, bà nội liền gọi nàng là
Cẩm Sắc, để nàng làm nha hoàn bên cạnh Hoa Trứ Vũ. Hai người cùng nhau
lớn lên, tình cảm rất tốt.
Vài năm trước, Hoa Trứ Vũ rời khỏi Hoa phủ, Cẩm Sắc liền đi theo hầu hạ Hoa lão thái thái.
Mấy năm nay, Hoa Trứ Vũ không ở trong phủ, thấy có một yến hội mà Hoa tiểu
thư không thể không tham gia, Hoa lão thái thái liền để Cẩm Sắc đóng giả Hoa Trứ Vũ. Vì là giả nên Cẩm Sắc cũng không quá phô trương, không ngờ
lại rước về cho Hoa Trứ Vũ một thanh danh không mỹ mạo, không tài đức.
Cẩm Sắc vẫn luôn áy náy vì chuyện này, nhưng chuyện lần này sao có thể
trách Cẩm Sắc được? Căn bản là không có liên quan tới cô ấy.
Hoa Trứ Vũ bái lạy về phía Nam, rồi bước lên xe ngựa.
Đi qua ngọn núi này phải mất tới một ngày một đêm, cho dù xuất phát vào lúc nào, cũng phải ở trên núi một đêm.
Nếu sáng sớm bọn họ xuất phát, sáng sớm hôm sau đã có thể tới nơi. Quân sĩ
Bắc Triều rất cao hứng, đối với bọn họ mà nói, cuối cùng đã trở về nhà.
Đêm.
Ngọn núi trong đêm cực kỳ tĩnh mịch, mùa này cũng không có tiếng chim chóc
kêu to, chỉ có tiếng bánh xe, nghe rất rõ ràng khiến người ta sợ hãi.
Một đêm đi đường như vậy, đối với Hoa Trứ Vũ cũng không xa lạ gì, ngày
trước nàng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi. Nhưng tối nay, có lẽ do nội lực bị phong bế, tay chân mềm nhũn, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm
giác sợ hãi mơ hồ. Dựa vào trực giác của mình, nàng cảm thấy có chuyện
gì đó không bình thường. Giống như, sắp có chuyện gì đó xảy ra.
“Cẩm Sắc, ngươi vén màn xe lên, ta muốn hít thở không khí.” Hoa Trứ Vũ khẽ nói.
Cẩm Sắc nghe lời vén màn xe lên, Hoa Trứ Vũ nâng tầm mắt nhìn ra bên ngoài.
Con đường các nàng đang đi, là một đoạn khe sâu. Hai bên là vách núi cao
cao, đối với những người dùng binh, nơi đây là địa điểm mai phục thích
hợp nhất.
Lúc này đang là chính Hợi, trăng trong như lụa tỏa sáng bầu trời.
Những lùm cây trong sơn cốc vô cùng tươi tốt, ngay cả ánh trăng cũng không
hắt được tới chỗ đó, nhưng lại chợt có ánh sáng lóe lên, đã nhanh chóng
bị hai mắt Hoa Trứ Vũ bắt được.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ phát lạnh, nàng hiểu rất rõ, đó là ánh sáng của binh khí phản chiếu dưới ánh trăng.
Quả nhiên việc hòa thân của nàng không phải là một việc hòa thân đơn thuần, mà là một âm mưu, một ván cờ. Còn nàng chính là một quân cờ không thể
thiếu trong ván cờ này, hơn nữa, nàng còn là một quân cờ chết.