Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 6 : Nhất định phải chết

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Sương mù trên núi mông lung mê hoặc hai mắt, nhưng trong lòng Hoa Trứ Vũ lại trong suốt như gương.



Những dấu hiệu này, rõ ràng là sắp xảy ra chém giết.



Quan hệ Nam Triều và Bắc Triều luôn không hòa thuận, có lẽ Viêm Đế đã sớm có ý sau khi bình định Tây Cương sẽ chinh phạt Bắc Triều. Nhưng lại không

đoán được Bắc Triều chủ động đến xin hòa thân cầu hòa, việc này đã làm

trở ngại hùng tâm của Viêm Đế. Trên đời này, điều dân chúng cần nhất là sự yên ổn, nếu xuất chiến mà không có lý do, sẽ làm mất lòng dân.



Nhưng nếu như công chúa hòa thân vừa ra khỏi biên giới Nam Triều bị ám sát ở

núi Liên Ngọc, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn. Nam Triều có thể

chĩa mũi nhọn về phía Bắc Triều, lúc đó xuất binh sẽ là danh chính ngôn

thuận.



Cho nên, nàng không phải là thay người khác đi hòa thân, mà là thay người khác đi chịu chết.



Ngay từ đầu, sứ giả Bắc Triều lựa chọn Ôn Uyển đi hòa thân, sau đó chắc là

có người biết kế sách của Viêm Đế, không muốn Ôn Uyển đi chịu chết, vì

thế Hoa Trứ Vũ nàng đã trở thành kẻ chết thay kia.



Người kia có lẽ là Tả tướng Cơ Phượng Ly.



Nếu là được lựa chọn giữa nàng và Ôn Uyển, ai chả muốn chọn Nam Triều đệ

nhất tài nữ, ai bảo Hoa Trứ Vũ nàng không dung mạo, không tài đức đây.



Dĩ nhiên, lựa chọn nàng đi chịu chết còn có một lợi thế khác, phụ thân

nàng là Bình Tây hầu Hoa Mục, nếu nàng chết đi, phụ thân nàng sẽ thay

nàng báo thù, sẽ dẫn Hoa gia quân đi chinh phạt phương Bắc, dũng khí

giết địch trên chiến trường sẽ càng thêm mạnh mẽ.



Đối với kế sách của Viêm Đế và Cơ Phượng Ly, Hoa Trứ Vũ cảm thấy bội phục vô cùng.



Trong lòng không phải không hận. Nhưng bây giờ nàng không rảnh rỗi nghĩ đến

những chuyện đó. Đối với màn chém giết sắp tới nàng phải ứng phó như thế nào?




“Tiểu thư, năm đó nếu không phải người cứu Cẩm Sắc, Cẩm Sắc đã sớm bị bọn vô

lại kia ngược đãi đến chết. Nhiều năm như vậy, cũng là tiểu thư cho Cẩm

Sắc một mái nhà, tiểu thư gặp nạn, Cẩm Sắc nhất định phải cứu tiểu thư.

Tuy trên núi này có chỗ ẩn thân, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Cho nên,

chỉ có Cẩm Sắc đóng giả công chúa đã chết, bọn họ mới có thể ngừng lại.” Cẩm Sắc chậm rãi nói, lấy một món trang sức trên cổ mình xuống, đeo lên cổ Hoa Trứ Vũ.



“Tiểu thư, đây là thứ Cẩm Sắc đeo từ nhỏ, cũng là tín vật đoàn tụ với gia

đình. Nguyện vọng lớn nhất kiếp này của Cẩm Sắc chính là đoàn tụ cùng

với người nhà, chuyện này, chỉ mong tiểu thư hoàn thành giúp Cẩm Sắc.”

Cẩm Sắc vừa nói, vừa ôm Hoa Trứ Vũ đến một rãnh sâu, lấy tay chôn tuyết

lên người Hoa Trứ Vũ, tuyết không ngừng rơi, chỉ một lát sau đã vùi Hoa

Trứ Vũ thật sâu.



Cảm giác lạnh như băng kéo tới, nhưng không thể sánh bằng cảm giác lạnh lẽo trong lòng nàng.



Cẩm Sắc.



Cẩm Sắc……



Trên môi Hoa Trứ Vũ không ngừng mấp máy, nhưng lại không thốt ra được thành tiếng.



Tuyết chảy xuống miệng nàng, hóa thành một dòng nước lạnh chảy vào cổ họng,

thấm vào trong lòng, giống nhau có một bàn tay vô hình tóm chặt lấy lòng nàng, làm nàng đau không thở nổi. Nàng dùng sức đẩy tuyết trên người

ra, nhưng hai tay mềm nhũn, dùng cách nào cũng không có lực.



Một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, dường như nghe thấy có người hô: “Ở bên kia, người phụ nữ đó ở bên kia!”



Tiếng gió, tiếng chém giết, tiếng binh khí va chạm, sau đó, là một loạt tiếng cười xấu xa.



“Cấp trên giao nhiệm vụ cho chúng ta cũng không tệ, nhìn làn da mịn màng

này, còn có khuôn mặt này. Tối nay chúng ta đã vớ được món hời lớn.” Một giọng nam thô lỗ nói.