Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 7 : Ánh trăng đỏ

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


“Tối nay, huynh đệ chúng ta thật có diễm phúc, có thể nếm thử mùi vị của

tiểu thư phú quý trong kinh thành. Ha ha......” Một giọng nam khác cất

lên.



Giọng nói như vậy, ngay cả Hoa Trứ Vũ bị chôn ở trong tuyết, cũng nhần ra được sự dâm tà kinh khủng không thể chịu được.



Quanh thân mình lạnh giá như băng, nhưng trong lòng Hoa Trứ Vũ lại nổi lên một ngọn lửa vô hình.



Nàng thử vận hành chân khí, nhưng trong đan điền trống rỗng, mà kinh mạch

đau nhức không chịu nổi, giống như lúc nào cũng có thể phát nổ. Không có nội lực, nàng không cam lòng, lại vận công, chỉ cảm thấy trong đan điền dâng lên một cỗ hàn khí, trong thoáng chốc chảy khắp toàn thân, tứ chi

mềm nhũn.



Rốt cuộc đây là loại độc gì? Giống như giòi bọ chui rúc trong xương, không thể tiêu trừ!



Hận!



Nàng chưa bao giờ hận ai như thế.



Nàng hận Cơ Phượng Ly!



Nàng cũng hận chính mình! Nàng không nên để Cẩm Sắc đi theo nàng, nàng nên

cho Cẩm Sắc và Đào Sắc cùng nhau trở về. Cẩm Sắc tuy có võ công, nhưng

sao có thể là đối thủ của những người đã được huấn luyện kia?



Cẩm Sắc......



Các ngươi không được đụng vào Cẩm Sắc, các ngươi không được phép làm thương tổn Cẩm Sắc!



Nàng há miệng, nhưng cũng phí công, đôi môi run rẩy kịch liệt, bị điểm á

huyệt, yết hầu chỉ có thể phát ra những tiếng khàn khàn, không thể phát

ra thành tiếng. Hai tay cố gắng run rẩy, gạt tuyết trên đỉnh đầu, một

chút, một chút, lại một chút.



Cuối cùng, trước mắt cũng lộ ra ánh trăng trong sáng mà lạnh lùng, đầu nàng

đã lộ được ra ngoài, nhưng, tiếng kêu thê thảm của Cẩm Sắc truyền tới,

khiến tim Hoa Trứ Vũ đau nhức, nhất thời khí huyết công tâm, một ngụm

máu tươi từ trong miệng mạnh mẽ phun ra.



Tuyết trắng đọng trước mắt thoáng chốc đã bị nhiễm đỏ, giống như đóa mai đỏ, xinh đẹp thê lương.



Cả người không ngừng run rẩy. Trong lòng đau đớn không thôi.


Cũng đúng, đã ám sát để giá họa cho Bắc Triều, Hiền Vương không thể chết.



“Cô là Mộ Vân công chúa? Đúng hay không?” Hiền Vương bước lên phía trước, lo lắng hỏi.



Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, có phần hờ hững, lại có phần cuồng ngạo, còn thêm phần khinh thường......



Hoa Trứ Vũ chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đứng

trên sườn núi, thân mình bị vây trong ánh trăng lạnh lẽo, toàn thân tỏa

ra hàn khí vô tận, khiến người ta không dám lại gần.



Gương mặt của hắn khuất trong bóng đêm, nhất thời không thấy rõ lắm, chỉ thấy một đôi mắt sáng sáng bức người, bốc cháy lên vẻ kiêu ngạo và cao quý.



Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, giống như đế vương nhìn xuống chúng sinh.



“Nơi này không tiện ở lâu, cứu người về trước rồi nói sau.” Người đàn ông mở miệng, tiếng nói trầm thấp truyền tới, giọng điệu thản nhiên, giống như phảng phất trong gió, lại như băng tuyết đông cứng trên người.



Hoa Trứ Vũ há miệng thở dốc, vẫn không thể phát ra được âm thanh. Một gã

thị vệ bên cạnh thấy thế, vỗ nhẹ lên người nàng một cái, giải khai á

huyệt của nàng.



“Đừng đi, xin các ngài hãy tìm cô ấy, nhất định phải cứu cô ấy.” Hoa Trứ Vũ nằm rạp xuống đất.



Đây là lần đầu tiên, nàng phải luồn cúi như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên, nàng mở miệng cầu xin người khác.



Cho dù Cẩm Sắc có chết, nàng cũng phải tìm được cô ấy, nàng không thể để

Cẩm Sắc phơi thây nơi rừng hoang. Đây, là chuyện duy nhất nàng có thể

làm được lúc này.



Người đàn ông nghe được lời cầu xin, đôi mắt thản nhiên nhìn về phía nàng, ba quang trong mắt trong trẻo mà lạnh lùng như nước, không giấu được sự

lạnh lẽo tĩnh mịch. Ánh mắt bức người như vậy, khiến người ta hít thở

không thông.



Hắn chỉ nhìn qua Hoa Trứ Vũ một lần, liền lạnh lùng mở miệng phân phó thuộc hạ: “Các ngươi, còn không mau dẫn người rời đi.” Nói xong, xoay người

bỏ đi trước.



Có thị vệ nâng Hoa Trứ Vũ từ dưới đất lên, cõng trên lưng hắn, đi xuống dưới chân núi.



“Ha ha ha ha......” Hoa Trứ Vũ nhìn ánh trăng trong sáng mà lạnh lùng kia rất lâu, cười ra nước mắt.



Cẩm Sắc, bây giờ ta không thể làm được gì cho muội. Nhưng sẽ có một ngày, ta sẽ đòi lại công bằng cho muội.