Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 8 : Bắc tử bằng

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Tuy Hoa Trứ Vũ được người đàn ông kia cứu, nhưng đãi ngộ cũng không được tốt cho lắm.



Vừa xuống đến chân núi, tên thị vệ kia đã ném Hoa Trứ Vũ xuống đất, dưới sự ra lệnh của người đàn ông lạnh lùng kia, đem tay nàng trói chặt ra sau, nhét vào một bao tải chứa đồ. Miệng túi buộc chặt, nàng không nhìn thấy gì hết, rồi bị người ta coi như hàng hóa ném lên lưng ngựa.



Tiếng vó ngựa bắt đầu chạy băng băng, lao đi rất nhanh, không có chút băn

khoăn đến nàng chịu xóc nảy trên lưng ngựa, làm nàng không thở nối,

thiếu chút nữa là ngất đi.



Trong tiếng gió ù ù phương Bắc, không biết đã bao lâu, tiếng vó ngựa dần dần chậm lại, cũng dần dần nghe thấy tiếng người.



Hoa Trứ Vũ bị người ôm ngang thân xuống dưới, chỉ nghe thấy tiếng thị vệ kia, hỏi: “Điện hạ, cô gái này xử lý thế nào?”



“Nhìn xem cô ta chết chưa!” Người đàn ông thản nhiên mở miệng nói, giọng nói

sắc như dao, giống hệt nhiệt độ phương Bắc, lạnh lẽo khiến người ta run

rẩy.



Thị vệ mở miệng túi, lôi Hoa Trứ Vũ ra ngoài.



Ánh sáng đột ngột làm đôi mắt Hoa Trứ Vũ không kịp thích ứng, nàng cuống

quít nhắm mắt lại, một lát sau, mới từ từ mở ra. Nhìn nàng lúc này, mái

tóc đen dài rối tung, trên mặt có một vết đen lớn, còn có màu máu đỏ, vẻ mặt bẩn thỉu, không nhìn rõ nét mặt. Chỉ có một đôi mắt đen sáng ngời,

tỏa ra sự lẫm liệt, hào hùng.



Gió tạt vào mặt, mang theo không khí lạnh, thổi tung tóc nàng, từ những khe hở giữa mái tóc, nàng mơ hồ nhìn cảnh tượng trước mắt.



Đây là một nơi làm nương rẫy, phóng tầm mắt ra xa, có trên trăm cái lều nối tiếp nhau. Không ngừng có quân sĩ Bắc Triều ra vào, nhưng ai cũng không nói chuyện, chỉ cung kính với người đàn ông trước mắt nàng.



Hoa Trứ Vũ đã rất quen với cảnh tượng này, rất quen thuộc, đây là một chỗ đóng trại trên đường hành quân.



“Một đôi mắt rất đẹp, chỉ…… đáng tiếc.” Người đàn ông trước mặt than nhẹ.



Lúc này Hoa Trứ Vũ mới có thể nhìn rõ người đàn ông đứng trên sườn núi đêm qua.



Hắn khoác một chiếc áo choàng màu đen, thờ ơ đứng ở nơi đó, dáng người cực


“Thái Tử nói đúng, Nam Triều đã có dã tâm, nhưng mà…… Khụ khụ khụ……” Hoa Trứ

Vũ không ngừng ho, mãi mới nói đứt quãng, “Trước mắt phái tránh được

trận chiến này, bởi vì nếu giao chiến bây giờ, trong lòng ngài cũng rõ

ràng, các ngài không có tới nửa phần thắng…… Tôi có thể giúp các ngài né tránh được cuộc chiến này, khụ khụ khụ……”



Tiêu Dận cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi vai đang run rẩy vì những cơn ho,

duỗi tay ra, có người cuống quít mang tới một túi da trâu dựng rượu. Hắn mở túi rượu ra, mùi rượu đặc cuồn cuộn xông ra.



Một bàn tay hắn đưa tới, nắm lấy cằm Hoa Trứ Vũ, mở miệng cô ta, đem chất lỏng đổ vào trong.



Đây hình như là loại rượu đặc trưng của Bắc Triều, vừa mặn vừa tanh, còn mang theo hơi cay nồng.



Hắn trút rượu quá nhanh, nàng uống không kịp, trong lúc sơ ý, đã để chất

lỏng đổ vào trong mũi, khó chịu vô cùng. Tiêu Dận cũng không để ý, lại

bóp cằm nàng, tiếp tục rót cho đến hết. Cuối cùng, Hoa Trứ Vũ nuốt không nổi, rượu chảy hết ra ngoài.



Lúc này hắn mới dừng tay.



Hắn từ từ cúi người, mỉm cười trước mặt nàng.



Người máu lạnh này, cười lên lại có vẻ mị hoặc khó ta, chỉ là, trong nụ cười kia có sự châm biếm khiến người ta run rẩy.



“Bản vương không sợ khai chiến, cũng không muốn tránh né. Nhưng cô yên tâm,

tuy cô không phải người phụ nữ bản thái tử coi trọng, tuy cô chỉ là một

đồ thay thế, nhưng, bản Thái Tử sẽ không để cô chết.” Nói xong, nụ cười

của hắn đông cứng lại, lạnh giọng ra lệnh, “Người đâu, đưa cô ta vào

hồng trại.”



Hiền Vương không dám tin vào lỗ tai mình, Thái Tử lại đưa công chúa hòa thân vào hồng trại? Nhưng hồng trại là nơi ở của quân kỹ kia mà, chẳng lẽ……



***quân kỹ: kỹ nữ trong doanh trại.