Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 55 :

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Trong lòng Hoa Trứ Vũ chấn động, không phải nàng chưa từng nhìn thấy đàn ông

khóc. Ở trên chiến trường, có người khóc vì bị thương, có người khóc vì

cái chết của những huynh đệ thân thiết, ở đâu, cũng không thiếu những

người đàn ông khóc.



Nhưng nàng không tưởng tượng được, người đàn ông giống như Tiêu Dận cũng biết rơi lệ.



Hắn khí phách, hắn lạnh lùng, hắn vô tình, nhưng, hắn cũng biết khóc, không những thế còn là vì nàng mà khóc!



Hoa Trứ Vũ sững sờ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, hắn thật lòng thích nàng, điều này khiến nàng cảm thấy lúng túng.



Sau khi Tiêu Dận khóc, cũng trở nên tỉnh táo một chút, hắn ngẩng đầu nhìn

nàng, ánh mắt vẫn mê ly như trước, nhưng có phần trong suốt hơn, hàng

lông mi rậm rạp bết chặt vì nhiễm nước.



Hắn vỗ xuống bên cạnh mình, nở nụ cười nói: “Nha đầu, lại đây ngồi đi!” Hơi rượu vẫn còn váng vất, nói chuyện vẫn có phần mơ hồ không rõ.



Hoa Trứ Vũ nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại, nên chậm

rãi đi qua đó ngồi xuống tấm thảm, cũng không ngại sẽ làm bẩn giá y.



Tiêu Dận nhìn nàng cười đầy uể oải, đôi mắt của hắn rất đẹp, đôi mắt như đang chiếu thẳng vào lòng nàng.



“Nha đầu, muội cũng thích ta, đúng không?” Hắn khẽ hỏi, yếu ớt mỉm cười nhìn nàng.



Hoa Trứ Vũ nhíu mày, lần này Tiêu Dận đã uống quá nhiều, nàng có nên nói

“Ta là muội muội ngươi” hay không, có câu này làm bia chắn, cũng có thể

giảm bớt sự nặng nề lúc này. Kỳ thật, cho tới bây giờ, chưa bao giờ nàng thừa nhận mình là em gái hắn, tất cả chỉ là bất đắc dĩ.



Tiêu Dận nghĩ chắc Hoa Trứ Vũ cũng thích hắn, nên không cần đợi nàng trả

lời, thân hình cao lớn nghiêng ngả, lấy chân Hoa Trứ Vũ làm chỗ gối đầu, thoải mái tựa vào đùi nàng.



Hoa Trứ Vũ dở khóc dở cười, nàng hung dữ đẩy vai hắn ra, ghé vào lỗ tai hắn hét lên: “Tiêu Dận, đi xuống mau!”



“Ca ca, ngoan nào….. Muội chưa từng gọi ta là ca ca…..” Hắn cũng không để ý tới Hoa Trứ Vũ, chỉ lên án cách xưng hô của nàng, khẽ lẩm bẩm trong

miệng, thanh âm càng lúc càng thấp, nhưng một câu cuối cùng, Hoa Trứ Vũ

lại nghe rất rành mạch.



“Thật ra, ta thà cả đời này đừng nghe muội gọi ta là ca ca, gọi là Tiêu Dận được rồi.”



Câu cuối cùng của hắn, chính là câu này.



Trong lòng Hoa Trứ Vũ run lên, nàng lay hắn, mới phát hiện ra, hắn rất thoải mái gối lên đùi nàng, còn lăn ra ngủ.



Ánh nắng sớm chiếu qua tầng tầng lớp lớp màn che, xua tan những u ám bên

trong, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú cương nghị của hắn. Đôi mày kiếm,

lông mi rậm dài, càng nhìn càng thấy đẹp. Tướng ngủ của hắn, hết sức an

bình, không còn vẻ khí phách, lạnh lùng như bình thường, chỉ có vẻ cao

quý và hiền hòa, ngây thơ như một đứa trẻ.



Hoa Trứ Vũ nhìn Tiêu Dận, trong lòng cảm thấy rối loạn, nàng cũng không thể nói rõ, cảm giác của nàng đối với hắn là gì.



Hận? Chắc chắn là có, nhất là khi hắn ném nàng vào trong hồng trại, phế bỏ tay nàng.



Phẫn nộ? Cũng có, đó là lúc bị hắn hạ cổ độc, lúc phải chịu cổ trùng tra tấn.



Buồn bực? Hình như cũng có một chút.



Nhưng cũng phải thừa nhận, cảm giác của nàng đối với hắn vẫn có một chút khác biệt. Còn là ở điểm nào, nàng cũng không rõ lắm, có lẽ là khâm phục, có lẽ cũng có thưởng thức, cũng có thể có vài phần yêu mến.



Cho nên, nàng phải rời xa hắn.



Nếu không, đợi đến khi hắn biết nàng không phải là muội muội của hắn, nàng đừng hòng trốn khỏi Bắc Triều nữa.



Hoa Trứ Vũ đợi Tiêu Dận ngủ say, mới cẩn thận rút chân ra ngoài, không dám

động mạnh tới hắn, sợ hắn tỉnh giấc, nàng còn tiện tay đặt một chiếc gối êm ái dưới đầu hắn.



Tiêu Dận càu nhàu xoay người về phía khác, sau đó lại ngủ rất sâu.



Hoa Trứ Vũ chỉnh lại mái tóc, vuốt phẳng lại quần áo, trên váy có lưu lại


Nhà của nàng, đã hoàn toàn bị phá hủy.



Hoa Trứ Vũ vừa đánh đàn vừa suy nghĩ, sau tối nay, nàng sẽ rời khỏi chỗ

này. Trong lòng nàng đã có kế hoạch, phải tìm cách đột nhập vào trong

cung, còn phải tìm ra chân tướng vì sao quân Hoa gia bị xử trảm.



Khúc nhạc đang lên tới cao trào, khách nhân trong Túy Tiên phường say sưa chìm đắm, thì bị một tiếng động vô duyên cắt ngang.



“Khúc nhạc không tệ, vẻ bề ngoài cũng không tệ, nhưng tệ nhất là ngươi không

nên đánh đàn ở trong này!” Giọng nói có phần uể oải, rất khó nghe, mà

lời hắn nói càng khiến người ta thêm chán ghét.



Hoa Trứ Vũ nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện đang chậm chạp bước lên sân khấu.



Đó là một thiếu niên, nhìn qua cũng bằng tầm tuổi Hoa Trứ Vũ, nhưng, con

trai mười bảy, mười tám tuổi, thì vẫn chỉ gọi là thiếu niên. Nhất là

giọng nói của hắn, rõ ràng còn chưa phát dục hết.



Vẻ bề ngoài của hắn cũng không tệ, có thể dùng mấy câu như “Rạng rỡ thu

cúc, tươi rạng xuân tùng”**, hàng mi đen mà dài, ánh mắt đen nhánh mà

sáng ngời, xinh đẹp giống như thiện tài đồng tử dưới trướng quan âm bồ

tát, giống như người trời. Nhưng đó chỉ là ấn tượng ban đầu, nếu để ý kỹ hơn, sẽ phát hiện trên bộ mặt hiền hòa kia, sát khi giữa hai chân mày

rất nặng, toàn thân có một loại khí chất không giận mà uy nghiêm, khiến

người ta cảm thấy sợ hãi.



**hai câu thơ trích từ bài Lạc thần phú của Tào Thực



Người này có bề ngoài là một thiên thần, nội tâm chính là một ác ma.



Thiếu niên như vậy, khẳng định là hậu duệ một gia tộc lớn, thường dân không thể có loại sát tinh lớn như vậy.



Thiếu niên kia đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, vươn tay về phía chiếc đàn đặt

trên bàn, chỉ nghe thấy một loạt âm thanh vang dội, trên dao cầm đã hiện ra những vết rạn nứt.



Xem ra, thiếu niên này cũng có vài phần năng lực, Hoa Trứ Vũ chậm rãi đứng dậy, quay người muốn rời đi.



Mặc kệ là hắn vô tình hay cố ý, nàng cũng rảnh rỗi để ý tới hắn.



Thiếu niên cười lạnh một tiếng, “Còn dám trốn! Để ta xem ngươi có thể chạy đi đâu?!”



Hắn trầm mặt xuống, năm ngón tay chúm lại, tạo thành chiêu “Hắc hổ thâu tâm” chộp tới trước ngực Hoa Trứ Vũ.



Võ công của hắn tuy không cao, nhưng hắn ra tay rất độc ác, không giống với những tên lưu manh chuyên gây sự bên ngoài.



Hoa Trứ Vũ nghiêng người, tránh khỏi chiêu “Hắc hổ thâu tâm” kia, lại không ngờ tên thiếu niên tập kích không thành, lập tức biến quyền thành

chưởng, chém về phía cổ Hoa Trứ Vũ. Trúng một chưởng này, nếu nhẹ, sẽ

khiến người ta choáng váng, còn nặng hơn có thể làm chết người.



Hoa Trứ Vũ trầm mặt xuống, nàng không nghĩ tới, thiếu niên này lại độc ác

như vậy! Nàng mới tới Vũ Đô, cũng chưa từng đắc tội với hắn, không biết

vì sao hắn phải làm như vậy.



Không rảnh để nghĩ tiếp, Hoa Trứ Vũ liền cúi đầu, thoát khỏi chưởng lực của hắn, liên tục lui về phía sau.



Hai chiêu đều bị Hoa Trứ Vũ tránh được, sắc mắt thiếu niên trở nên u ám,

trong mắt bừng lên hai ngọn lửa phẫn nộ, gương mặt tiên đồng lạnh như

băng, vẻ rét lạnh kia, giống như muốn ăn sống nuốt tươi người khác vậy.



Những người khách kia vừa thấy, đều hiểu người này là một người không dễ trêu vào, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không dám ở xem thêm

nữa, ai cũng sợ hãi đứng dậy, chạy khỏi Túy Tiên phường, tránh bị liên

lụy không đâu.



Sau khi khách nhân bỏ chạy hết, có thêm mấy người không biết ở đâu xông ra. Có hai người trong đó đóng chặt cửa Túy Tiên phường lại, còn những

người khác đi lên sân khẩu, vây quanh Hoa Trứ Vũ.



Nhìn thái độ này, xem ra là muốn đóng cửa đánh người.