Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 56 :

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Hiển nhiên đó đều là những thuộc hạ của thiếu niên kia, hoặc cũng có thể nói là hộ vệ. Một đám người mắt lộ tinh quang, bộ pháp nhẹ nhàng, vừa nhìn

thấy đã biết là cao thủ.



“Vị đại gia này, không biết tại hạ đã làm gì khiến ngài tức giận như vậy.

Có phải tại hạ đàn phải khúc nhạc ngài không thích không, nếu là như

vậy, tại hạ sẽ đàn cho đại gia nghe một khúc khác.” Hoa Trứ Vũ nở nụ

cười lấy lòng, giọng nói cực kỳ khách khí. Nàng chắc chắn chưa từng gặp

qua tên thiếu niên này, chắc là vì khúc nhạc vừa rồi đã đắc tội hắn.



Nàng cũng không muốn đắc tội với vị sát tinh này. Nàng mới tới kinh thành, cũng không muốn mua rắc rối vào người.



Đôi mắt đen như mực của thiếu niên kia gắt gao nhìn nàng chằm chằm, trên

mặt hiện lên một tia khác thường. Hắn vung tay đặt lên thanh kiếm bên

hông, khóe môi cong lên, rét lạnh nói: “Ngươi không đắc tội ta, ta chỉ

nói là ngươi không nên đánh đàn ở trong này.”



Trong lúc nói chuyện, tay phải dùng lực, chậm rãi rút bội kiếm trong tay ra.



Tư thế này là thật sự muốn tấn công Hoa Trứ Vũ.



Hoa Trứ Vũ nhìn thiếu niên rút kiếm ra khỏi vỏ, nhăn mày lại. Nàng chưa bao giờ gặp qua loại người kiêu ngạo không phân rõ phải trái như vậy, nếu

còn ở Lương Châu, mỗi lần nhìn thấy loại người ương ngạnh, ăn chơi trác

táng này, nàng đã sớm dạy dỗ khiến cả mẫu thân hắn cũng không nhận ra.



Nàng lui về phía sau từng bước, ôm quyền nói: “Tại hạ hướng tới đại gia bồi

tội, hy vọng đại gia ngài không chấp kẻ tiểu nhân, không cần phải so đo. Tại hạ lập tức rời khỏi nơi này, sau này sẽ không tới đây đánh đàn

nữa!”



Đã nhún nhường tới mức này, mà thiếu niên kia vẫn ngang ngược như trước:

“Muốn ta tha mạng cho ngươi cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là

ngươi phải để đôi tay này lại. Muốn mạng hay muốn tay, ngươi tự mình

chọn đi!”



Giọng điệu ngang ngược này hoàn toàn chọc giận Hoa Trứ Vũ.



Tay nàng làm gì hắn, chẳng phải chỉ đánh đàn thôi sao, sao lại vì chuyện này mà bắt nàng để tay lại?



“Mạng ta cũng muốn, mà tay ta cũng muốn, không biết còn có lựa chọn nào khác không?” Nàng lui về phía sau, uể oải cười.



Nhìn ở khoảng cách gần, mới thấy da mặt tiểu sát tinh thật trắng thật sáng,

hai má bầu bĩnh, khiến người ta muốn cấu véo, nhưng ánh mắt rực lửa kia

lại không hề đáng yêu chút nào. Tên thiếu niên này, nếu bỏ đi vẻ nang

ngược phách lối, thì sẽ được rất nhiều người yêu mến.



Thấy đối thủ khí định thần nhàn, không hề bị sự uy hiếp của hắn làm ảnh

hưởng, còn uể oải mỉm cười với hắn, vẻ mặt hắn trầm xuống, nheo mắt lại, lạnh căm hỏi: “Ngươi không sợ sao?”



“Sợ cái gì chứ?” Hoa Trứ Vũ khoanh tay mỉm cười, dưới ánh đèn lưu ly, đôi

mắt lấp lánh chảy như dòng nước mùa thu, trong suốt, còn mang theo ma

lực nào đó, hấp dẫn ánh mắt người khác.



Thiếu niên nắm chặt thanh kiếm trong tay, tiến về phía trước, mang theo

trường kiếm lạnh lẽo bức người đâm thẳng tới trước ngực Hoa Trứ Vũ. Tuy

có phần bất ngờ, nhưng Hoa Trứ Vũ vẫn kịp lắc mình tránh thoát.



“Sao ngươi không đánh trả?” Thiếu niên tức giận hỏi.



Hoa Trứ Vũ cong môi cười: “Ngươi xinh đẹp như vậy, ta không muốn ra tay với ngươi!”



Thiếu niên kia nghe thấy, tức giận tới trán nổi đầy gân xanh, lửa giận trong mắt càng lúc càng nồng.



Tuy hắn tuấn tú, nhưng hắn là đàn ông, hắn không thích bị người khác dùng

từ xinh đẹp hình dung hắn. Xinh đẹp không phải để miêu tả phụ nữ và trẻ

con sao, trông hắn giống trẻ con lắm sao?



Hắn lạnh lùng nheo mắt lại, nhìn nhạc công áo trắng trước mắt, nhìn qua

cũng không lớn hơn hắn là bao, nhưng hình như cao hơn hắn một chút, chỉ

có một chút, mà cũng dám cười nhạo hắn!



Hắn thật sự cảm thấy bị chọc tức.



Hoa Trứ Vũ đâu biết được tâm tư méo mó của hắn, thật ra, nàng nói hắn xinh

đẹp là lời thật lòng. Ai ngờ hắn lại có phản ứng quái dị như vậy, đôi

mắt bốc lửa, sáng quắc nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu nàng, giống như cứ

nhìn vậy thì có thể cao hơn nàng.



Có lẽ Hoa Trứ Vũ xấp xỉ bằng tuổi tên thiếu niên này, nhưng có thể do đàn

ông phát dục muộn, vóc người trông vẫn thấp bé hơn một chút, còn Hoa Trứ Vũ lại có dáng người cao gầy, nhìn qua, quả thật là cao hơn hắn.



Hoa Trứ Vũ thấy thiếu niên mím chặt môi nhìn nàng, trên gương mặt còn có vài phần ngây ngô.



Nàng hoài nghi, không phải tên này ghen tị nàng cao hơn hắn chứ!



Thiếu niên hung dữ nhìn Hoa Trứ Vũ, rồi vung tay lên, những người phía sau đã bắt đầu khởi động, chuẩn bị đánh tới.



Hoa Trứ Vũ cúi đầu thở dài, nàng còn định giáo huấn tên này một phen, nhưng cuối cùng vẫn nên áp chế lại ý tưởng này, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.



Còn chưa kịp cử động, bên ngoài Túy Tiên phường bỗng xuất hiện rất nhiều

quan binh, chắc là do chưởng quầy thấy tình hình không ổn, nên đã lén

cho người đi báo quan.



“Đã xảy ra chuyện gì? Ai dám quấy rối trong này?” Người dẫn đầu là một

người mặc quân phục, chắc một tiểu đầu mục cấm vệ quân kinh thành, hùng

hổ đi tới.



Lúc tiểu đầu mục kia lại gần, bỗng nhiên mở to hai mắt, cảm giác như không

dám tin vào mắt mình, sự hùng hổ khi nãy như bị dập tắt sách sẽ. Tay

chân hắn mềm nhũn, hình như định cúi xuống quỳ lạy, còn định há miệng

nói gì đó, lại bị thiếu niên kia ngắt lời.



“Đến đúng lúc lắm, thay ta bắt hắn lại, ném vào phòng giam hình bộ đi!” Hắn

nói vô cùng thoải mái, giống như nhà giam hình bộ là nhà của hắn vậy.



Tiểu đầu mục kia không dám hỏi thêm câu nào, cúi đầu khom lưng đáp ứng,

những quan binh phía sau vội bước lên trước, muốn áp giải Hoa Trứ Vũ đi.



Nhìn bộ dạng nịnh nọt của tiểu đầu mục, trong lòng Hoa Trứ Vũ khẽ động, nheo mắt đánh giá quần áo của thiếu niên này.



Trường bào màu đỏ, tuy kiểu dáng khá bình thường, nhưng chất liệu lại rất quý

giá, không giống loại chất liệu người giàu có thông thường có thể mua

được. Thắt lưng cẩm ngọc màu trắng, trên thắt lưng còn có một khối ngọc

bội. Ngọc bội này màu xanh nhạt, vừa nhìn cũng biết là bảo vật vô giá.



Tuy hắn ương ngạnh, nhưng toàn thân loại tỏa ra một loại khí chất cao quý.



Trong lòng Hoa Trứ Vũ rung lên, lại nhìn thấy vẻ kinh sợ của tiểu đầu mục kia, trong đầu chợt nghĩ tới một người.



Thái tử Nam Triều — Hoàng Phủ Vô Song.



Nếu thật là hắn, thì nói nhà giam hình bộ là nhà hắn cũng không sai. Xem ra đức hạnh của tiểu Thái Tử này giống hệt cha hắn, giết người không chớp

mắt.



Cha hắn hại chết cả nhà nàng, còn hắn vừa nhìn thấy nàng đã muốn tống nàng

vào ngục, chẳng lẽ kiếp trước Hoa gia nàng thiếu nợ gia tộc Hoàng Phủ

sao?



Lần này Hoa Trứ Vũ tới Nam Triều, vốn đang nghĩ cách đột nhập vào cung, tra rõ sự việc. Không ngờ, nàng còn chưa kịp hành động, đã gặp được người

thiếu niên này.



Mặc kệ hắn có phải Hoàng Phủ Vô Song hay không, nàng phải thật bình tĩnh

giải quyết chuyện này. Nếu đúng là hắn, có lẽ hắn chính là chiếc chìa

khóa mở ra cánh cửa hoàng cung cho nàng.



“Nhà giam hình bộ à, tại hạ còn chưa được vào đó bao giờ, từ lâu đã muốn tới đó mở mang kiến thức, thật cảm ơn đại gia đã thành toàn.” Hoa Trứ Vũ

thản nhiên nói, nhìn hắn cười châm chọc.



Thái độ Hoa Trứ Vũ hiển nhiên lại chọc giận thiếu niên này, chỉ thấy hắn vung tay lên, nói: “Từ đã! Các ngươi đi đi, ta muốn đích thân xử lý tên này.”


nàng. Nàng vẫn nhớ kỹ trong lòng, thực hiện rất nghiêm túc. Đương nhiên, nếu bảo nàng chết nàng sẽ không chết, ngoài cái chết ra, chuyện gì nàng cũng làm được.



“Bảo Bảo à, nếu ngươi thắng Thủy Phấn, ngươi sẽ có tư cách đánh cờ cùng bản

điện hạ!” Hoàng Phủ Vô Song ngồi ở ghế trên, lạnh lùng nói.



Thật ra, hắn không để tâm tới ván cờ của Hoa Trứ Vũ và Thủy Phấn, hắn chỉ

đợi Hoa Trứ Vũ thua, kiếm cớ phạt nàng, tìm một chút chuyện mua vui.



Nhưng sự tình lại không giống như suy nghĩ của hắn, cũng chỉ thấy mấy tiểu

cung nữ kia liên tục cười đùa, lại nghe thấy tiếng thái giám cao vút:

“Thủy Phấn, ngươi thua rồi.”



Hoàng Phủ Vô Song trợn mắt nhìn vào bàn cờ.



Quân trắng của Thủy Phấn bao vây một loạt quân đen, mắt thấy quân đen đang

nằm trong tình thế nguy cấp, không thấy quân đen sẽ thắng ở chỗ nào. Rõ

ràng, Thủy Phấn cũng không nhìn ra, chỉ khinh thường bĩu môi. Lúc đó mới thấy Nguyên Bảo không chút hoang mang cầm một quân đen lên, nhẹ nhàng

đặt xuống bàn cờ, quân đen kia hợp với những quân còn lại trên bàn cờ,

vây chết đám quân trắng.



Vẻ mặt Thủy Phấn xấu hổ tới ngây ra, mới vừa rồi, nàng còn tưởng mình sẽ

nắm chắc phần thắng trong tay, không ngờ chỉ một cái nháy mắt đã bị tiểu thái giám hạ gục. Nàng xấu hổ cười cười, nói: “Điện hạ, Thủy Phấn thua

rồi, cam tâm chịu phạt.”



Những lời nói này là thật lòng, kỳ nghệ của tiểu thái giám rất cao, rõ ràng

lúc nãy hắn vẫn chưa xuất toàn lực, chỉ lơ đãng đi từng nước một, lại

thắng nàng một cách dễ dàng như vậy.



Hoàng Phủ Vô Song cũng không thể nhìn Hoa Trứ Vũ bằng con mắt xưa, xem ra, Nguyên Bảo cũng có chút tài năng.



Hắn lười biếng ngồi thẳng dậy, ung dung nhíu mày, nói: “Thủy Phấn, ngươi lui xuống, hôm nay không phạt ngươi.”



Nói xong, Hoàng Phủ Vô Song mới âm u nhìn phía Hoa Trứ Vũ.



Bên ngoài đình, hương hoa ngào ngạt, người ngồi trong đình tươi mát, lịch

sự, tao nhã, khóe môi lộ ra ý cười, thanh lệ tuyệt luân, giống như những hạt tuyết tinh thuần đầu mùa, trong một khoảnh khắc, hắn hoài nghi

người trước mắt có phải là một cô nương không, nếu không phải chính hắn

ra lệnh cung hình người này, hắn thật nghi ngờ giới tính người ngồi phía trước.



Chẳng lẽ nói, một khi trở thành thái giám, lại có phần giống nữ nhi như vậy sao?



“Tiểu Bảo Nhi, không nhìn ra, kì nghệ của ngươi tinh thâm như thế, khiến bản

điện hạ có vài phần tò mò. Nào, ngồi đi, chúng ta đánh một ván.” Hoàng

Phủ Vô Song cười nói.



Nhìn qua, thấy tâm trạng của Hoàng Phủ Vô Song cũng không tệ.



Hoa Trứ Vũ dời bước ngồi xuống đối diện Hoàng Phủ Vô Song, ngón tay cầm lấy quân cờ, hạ xuống một quân ở góc đông bắc.



Ngón tay trắng như ngọc, tinh xảo, thuần khiết, dưới ánh nắng, càng thêm phần tinh tế.



Nàng cũng không có để Hoàng Phủ Vô Song trong mắt, tuy kỳ nghệ của Hoàng Phủ Vô Song cao hơn Thủy Phấn, lấy tính cách ăn chơi trác táng của hắn có

lẽ kỳ nghệ cũng không cao siêu. Nhưng, chỉ mới qua lại được vài quân,

Hoa Trứ Vũ cảm thấy kỳ nghệ của Hoàng Phủ Vô Song khá phong phú, mỗi một bước đi đều đầy thủ đoạn ép người, khiến người ta không nhìn rõ được

nước cờ của hắn.



Quân cờ trong tay nàng hạ xuống càng lúc càng chậm, mỗi một bước đi đều phải cẩn thận cân nhắc.



Vẻ mặt Hoàng Phủ Vô Song càng lúc càng nghiêm túc, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.



Bất tri bất giác, trên bàn cờ đã phủ kín hai màu đen trắng, sát khí cũng dâng cao.



Đến quân cờ cuối cùng, hai người bất phân thắng bại, không ai thắng mà cũng không có ai thua



Hoàng Phủ Vô Song dường như rất kinh ngạc với kết quả này, trong mắt mang

theo một tia tán thưởng, nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, nói: “Lúc đầu còn coi

thường ngươi, kì nghệ của ngươi thật không tệ, không biết, đối với mưu

lược, có cặn kẽ được như thế không.”



“Tinh thông thì không dám nhận, nhưng xem cờ biết người, điện hạ đúng là

khiến nô tài học một hiểu mười.” Hoa Trứ Vũ yếu ớt cười với Hoàng Phủ Vô Song, trong mắt cũng đầy vẻ kinh ngạc. Nàng không nghĩ tới một tiểu

thái tử cuồng ngạo như hắn, mà kỳ nghệ cũng cao như thế.



“Xem cờ biết người?!” Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi đứng dậy, thong thả bước ra bên ngoài, khoanh tay đứng bên bồn hoa đang nở, nhíu mày hỏi: “Như vậy, ván cờ vừa rồi, ngươi có thể nhìn ra, bản điện hạ là người như thế nào

sao?”



Hoa Trứ Vũ suy ngẫm một lát, liền cất tiếng nói: “Mới vừa rồi điện hạ chơi

cờ, mỗi một bước đều xuất thần nhập hóa. Mấu chốt ở chỗ, những nước chết rất tinh diệu, quyết đoán đầy mạnh mẽ. Chơi cờ là chuyện nhỏ, trị quốc

mới là chuyện lớn. Điện hạ là người, lòng dạ sâu rộng, rất có khí phách. Nếu một ngày trở thành hoàng đế, nhất định sẽ là minh quân một đời.”



Những lời này của Hoa Trứ Vũ không phải là lời nịnh hót, nàng cũng không cần

phải xu nịnh hắn. Những lời vừa rồi, là cảm xúc thật trong lòng nàng.

Nhưng vừa nói xong, chỉ thấy Hoàng Phủ Vô Song không vui, sắc mặt còn có vẻ ảm đạm.



Bông hoa xinh đẹp nở trước mắt hắn, hắn lấy tay, hung hắng ngắt đóa hoa

xuống, đưa lên mũi ngửi, rồi vò nát nó trong tay. Cánh tay dùng lực rất

mạnh, từng đóa hoa thưa thớt rơi xuống, tan nát.



Hoa Trứ Vũ lẳng lặng nhìn Hoàng Phủ Vô Song, không rõ sao hắn lại có vẻ mặt như vậy, những lời vừa rồi của nàng, rõ ràng là khen ngợi hắn. Nói

thẳng ra vậy mà hắn cũng không hiểu à? Hay là hắn bị choáng rồi!



“Minh quân một đời? Hoàng thượng còn tại vị, sao ta có thể làm một đời minh

quân? Vọng tưởng soán vị sao?” Hắn hung dữ nói, sắc mặt trầm xuống.



Làm như không nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, hắn đi đến trước bàn cờ, nhặt một quân

cờ lên, nhẹ nhàng đập mạnh xuống, cục diện bế tắc trên bàn cờ bị hắn đập tới thất điên bát đảo.



“Cho dù kỳ nghệ ngươi cao thế nào, cũng không tránh được một kích trí mạng của ta.” Khuôn mặt của hắn càng lúc càng tối.



“Cát Tường, Nguyên Bảo nói năng lỗ mãng, phạt nhịn đói ba ngày!” Nói xong, hắn giũ ống tay áo, đi thẳng ra ngoài.



Hoa Trứ Vũ nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Vô Song dần dần khuất xa, có chút ngẩn

ngơ. Trực giác của nàng nói là đang có chuyện gì đó xảy ra, nhưng nàng

không đoán ra.



Tiểu thái giám Cát Tường vội vàng bước tới chỗ Hoa Trứ Vũ, lặng lẽ nói:

“Nguyên Bảo, ván cờ vừa rồi điện hạ đánh với ngươi, là dùng chiêu số của Cơ tướng. Ngươi vỗ mông ngựa hay lắm, nhưng mà vỗ nhầm người rồi. Bảo

sao điện hạ lại tức giận, nhớ kỹ, sau này có muốn vuốt mông ngựa, cũng

phải tìm hiểu mọi chuyện cho rõ! Ngươi thấy chưa! Vốn điện hạ không vừa

mắt Cơ tướng, phạt ngươi tuyệt thực ba ngày là quá nhẹ nhàng rồi! Ở

trong cung, mỗi một câu nói, mỗi một bước đi, đều phải cân nhắc cho kỹ.”



Cát Tường này cũng là một người tốt bụng, lảm nhảm bên tai Hoa Trứ Vũ hồi

lâu, rồi mới lắc lắc đầu, vội vã đuổi theo Hoàng Phủ Vô Song.



Lúc này Hoa Trứ Vũ mới hiểu vì sao Hoàng Phủ Vô Song lại tức giận như thế, thì ra, nàng vừa mới ca ngợi Cơ Phượng Ly.



Nước chết tinh diệu, quyết đoán, mạnh mẽ…… Lòng dạ sâu rộng…… Rất có khí phách, một đời minh quân…



Mới vừa rồi nàng còn cảm thấy khó hiểu, vì sao nước cờ của Hoàng Phủ Vô

Song không tương xứng với con người hắn. Tuy nàng ca ngợi hắn, nhưng

trong lòng cũng đầy nghi hoặc.



Không ngờ được, nước cờ này là của Cơ Phượng Ly. Thì ra, Cơ Phượng Ly chính

là một người như vậy sao? Một tên tiểu nhân vô liêm sỉ như hắn, sao có

thể là một người như vậy.



Lần đầu tiên, Hoa Trứ Vũ không muốn tin vào khái niệm xem cờ hiểu người.

Cũng có thể hắn rất vĩ đại, nhưng không thể che giấu được hắn là người

tàn nhẫn vô tình, vô cùng ác độc. Cũng không thể gạt bỏ, hắn là kẻ thù

của nàng!



Nàng nhìn tàn cục bị phá nát bởi Hoàng Phủ Vô Song, liền cầm lên một quân cờ trắng, rồi cũng đồng dạng đi ra ngoài.



Thanh phong dã đàng, liễu điều y y.



Bàn cờ kia, càng lúc càng loạn.