Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 57 :

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Hoàng Phủ Vô Song đúng là một người ác độc, Hoa Trứ Vũ thật sự bị bỏ đói ba ngày.



Đợi đến khi nàng ra khỏi phòng, đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng, nếu không phải nàng có nội lực hùng hậu chống đỡ, chỉ sợ đã đói tới hôn mê. Lúc

nàng ra khỏi phòng còn không phải là giờ cơm, cũng may còn có Cát Tường

tốt bụng, để phần điểm tâm lại cho nàng



Hoa Trứ Vũ ăn vội ăn vàng, vừa uống xong hớp nước, thì có một tiểu thái

giám đến truyền lệnh, Hoàng Phủ Vô Song muốn nàng qua đó hầu hạ.



Hoa Trứ Vũ đi theo tiểu thái giám, đi tới hoa viên sau Đông cung. Xuyên qua một mảnh vườn trồng rất nhiều loại hoa, thì nhìn thấy một khoảng sân,

nơi này có rất nhiều đao, thương, kiếm, kích, còn có mấy bao cát lớn,

chắc là chỗ Hoàng Phủ Vô Song luyện tập võ công hàng ngày.



Nhưng lúc này, Hoàng Phủ Vô Song cũng không hề luyện võ, hắn đang ngồi ở trên một chiếc ghế trúc, không biết đang bận rộn làm gì, bên người hắn chất

đầy giấy lụa, que trúc, lông chim…… Đủ các thể loại



Có vài tiểu cung nữ với thái giám vây quanh người hắn, có đưa que trúc cho hắn, có người đưa giấy lụa, tất cả đều đã được bôi hồ dán



“Điện hạ, chỗ này phải bôi thêm hồ…… Chỗ này còn thiếu một que trúc……”



“Điện hạ, người trong bức tranh này thật đẹp…… Giống hệt như tiên nữ……”



Đi tới gần, Hoa Trứ Vũ mới nhìn rõ, Hoàng Phủ Vô Song đang tự tay làm hoa

đăng, bên cạnh cũng có vài cái cái hoa đăng đã làm xong, hình dạng cũng

khác nhau, có đủ loại chim thú, tuy không quá tinh xảo, nhưng cũng không quá tệ.



Hoàng Phủ Vô Song ngồi trên ghế trúc, ánh mặt trời ban trưa chiếu lên người

hắn, tỏa ra ánh sáng ấm áp động lòng người. Hắn ngồi ở đó, chăm chú làm

việc, hoàn toàn không giống với vẻ ngang ngược thường ngày. Khóe môi còn hơi cong lên, vẻ mặt cũng rất nhu hòa, hình như đang nghĩ tới chuyện

vui gì đó.



Một Hoàng Phủ Vô Song như vậy khiến Hoa Trứ Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ tiểu sát tinh cũng có những lúc trầm tĩnh, ôn nhu như thế, hơn nữa, người làm chủ nhân như hắn, ngày thường đến cơm ăn cũng có người bón

tận miệng, bây giờ lại tự tay làm mấy thứ này, khiến người khác được mở

rộng tầm mắt. Nhìn qua thấy tâm trạng hắn khá tốt, nếu không những tiểu

cung nữ, thái giám kia dám nói chuyện thoải mái như vậy sao.



“Điện hạ, nô tài đã dẫn Nguyên Bảo tới.” Tiểu thái giám đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song, cẩn thận nói khẽ, chỉ sợ mấy câu của mình làm mất nhã hứng của Thái Tử điện hạ.



Hoàng Phủ Vô Song ngẩng đầu nhìn Hoa Trứ Vũ, khuôn mặt tuấn tú đấy nghiêm túc, hỏi: “Ngươi biết đố đèn** không?”



**Đố đèn: một trò chơi truyền thống của TQ, có các câu đố dán trên lồng đen, treo trên cây hoặc dán trên tường.



Hoa Trứ Vũ từ từ đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song, trầm ngâm nói: “Đố đèn

có rất nhiều loại, không biết điện hạ muốn hỏi loại đố đèn nào?”



Hoàng Phủ Vô Song chống cằm suy nghĩ, ánh mắt xoay chuyển, nói: “Muốn bày tỏ thâm tình, ý tứ ái mộ, đố đèn như vậy đi.”



Hoa Trứ Vũ suy nghĩ một lát, mới nói: “Nô tài có thể làm, nhưng sợ là không hay lắm.”



“Nói nghe thử xem!” Hoàng Phủ Vô Song trầm giọng nói.



Tức thì, Hoa Trứ Vũ nói ra vài câu đố đèn, Hoàng Phủ Vô Song nghe xong thấy cũng không tệ, liền bảo tiểu thái giám mài mực, chấp bút viết lên vài

cái hoa đăng. Cuối cùng, lại chọn một câu hay nhất viết lên chiếc hoa

đăng vừa mới làm xong trước đó.



Hoa Trứ Vũ nheo mắt nhìn lại, mới nhìn thấy trên hoa đăng là một bức họa

người, là một người mặc y phục đơn thuần, thanh nhã, trán cao mày ngài,

mặt phấn mắt hạnh, môi đỏ như son, giống như một cành U Lan nở rộ trên

vách đá.



Bức họa này không giống với bức họa trong tay Tiêu Dận, có lẽ là không đẹp

bằng bức họa trong tay Tiêu Dận, nhưng đều cũng vẽ một người — Ôn Uyển.



Lúc đầu, Hoa Trứ Vũ còn cảm thấy bực bội, nếu Ôn Uyển không muốn gả đến Bắc Triều, thì sao lại đưa cho Hiền vương một bức họa đẹp như vậy. Bây giờ, nhìn thấy trong tay Hoàng Phủ Vô Song cũng có một bức họa đẹp như vậy,

thì những nhà quyền quý khác trong kinh thành chắc cũng sẽ có. Xem ra,

bức họa Đế đô đệ nhất tài nữ đã được lưu truyền rộng rãi trong Vũ Đô.



Đêm đó, mặt trăng mới lên, Hoàng Phủ Vô Song đã dẫn theo một đám thị vệ, xuất cung.



Vì Hoa Trứ Vũ đưa ra được vài câu đố đèn, nên được Hoàng Phủ Vô Song hừ

lạnh đánh giá một câu, coi như cũng có vài phần văn chương. Do đó, cũng

đủ tư cách theo hầu hắn.



Hoa Trứ Vũ chưa từng tham gia tiết đầu hạ ở Vũ Đô bao giờ, không ngờ được

số hoa đăng hôm nay không hề thua kém Tết nguyên tiêu chút nào.



Kinh thành là vùng đất trọng yếu, là nơi nằm ngay dưới chân thiên tử, quả

nhiên không giống những chỗ bình thường. Đường An Bình vẫn luôn là khu


Hoàng Phủ Vô Song chớp chớp mắt, nói: “Nói như vậy, ta nên lựa chọn Băng Nhu

cô nương à? Nguyên Bảo, ngươi đi ra ngoài nói, bản công tử đưa tặng Băng Nhu cô nương năm trăm lượng bạc.”



Hoa Trứ Vũ đang định nói, thì thấy bên thuyền Cơ Phượng Ly có một thị vệ đi ra, cao giọng hô: “Cơ tướng nhà ta tặng một gốc cây Mặc Lan cho Băng

Nhu cô nương Ôn Nhu phường.”



Không ngờ Cơ Phượng Ly lại ra tay trước, Hoàng Phủ Vô Song tức tới phát hỏa,

lạnh giọng nói: “Không đưa cho Băng Nhu nữa, đưa cho Miên Miên cô nương

Kê Thúy viện một ngàn lượng bạc.”



Hoa Trứ Vũ bước ra khỏi khoang thuyền, đứng ở đầu thuyền, cao giọng hô:

“Công tử nhà ta thích tiếng tiêu của Miên Miên cô nương Kê Thúy viện,

đưa tặng Miên Miên cô nương một ngàn lượng bạc!”



Hoa Trứ Vũ hô xong, thì có một thị vệ của Hoàng Phủ Vô Song cầm ngân phiếu một ngàn lượng qua đó.



Một ngàn lượng bạc cũng không phải số tiền nhỏ, chắc hẳn Kê Thúy viện sẽ

rất hân hoan, không ngờ Miên Miên cô nương kia lại không vui mừng chút

nào, vẻ mặt buồn bã vô cùng.



Quả nhiên, người chiến thắng cuối cùng là Băng Nhu.



Phần thưởng của ai cao, người đó sẽ thắng.



Một ngàn lượng bạc của Hoàng Phủ Vô Song lại không đáng giá bằng một gốc

Mặc Lan của Cơ Phượng Ly, tuy nói Mặc Lan cũng là trân phẩm, nhưng không đáng giá như vậy. Rõ ràng, trong mắt dân chúng Vũ Đô, một lời tán

thưởng của Cơ Phượng Ly có thể sánh bằng một ngàn lượng bạc.



Hoàng Phủ Vô Song biết được kết quả, tức giận vô cùng, phân phó thị vệ đi ra

ngoài hô lớn: “Công tử nhà ta cho Miên Miên cô nương một ngàn lượng bạc

nữa, không biết đến bây giờ, ai là người thắng cuộc?”



Chỉ thấy một thị vệ đứng trên con thuyền màu trắng nói: “Cơ tướng nói, phần thưởng của Miên Miên cô nương cao hơn, dĩ nhiên là Miên Miên cô nương

thắng.”



Lời vừa nói ra, Miên Miên cô nương Kê Thúy viện vui mừng bật khóc.



Hoàng Phủ Vô Song cảm thấy chán nản, vốn hắn muốn tranh giành với Cơ Phượng

Ly, nhưng đối phương khinh thường không thèm tranh với hắn. Trong lòng

tức giận không có chỗ không chỗ bộc phát, bỗng trước mặt hắn hiện lên

hình ảnh chiếc hoa đăng vẽ hình người, đang chậm rãi trôi gần tới con

thuyền của Cơ Phượng Ly.



Hoa đăng hắn tự tay làm trôi tới bên thuyền Cơ Phượng Ly, hắn vội bật dậy

chỉ vào hoa đăng kia nói: “Nguyên Bảo, ngươi mau mang hoa đăng kia về

đây.”



Hoa Trứ Vũ khó xử nhìn ra ngoài, chỉ thấy mặt hồ mênh mông, sóng xanh dập

dờn, tuy khoảng cách chiếc hoa đăng kia rất gần. Nhưng nàng lại không

biết bơi lội.



Nhìn hoa đăng chậm chạp trôi trên mặt hồ, nàng lập tức thi triển khinh công, chạy xẹt qua mặt hồ. Mỗi khi hai chân chạm đất, lại nhẹ nhàng điểm bàn

chân đặt lên trên một chiếc hoa đăng, khẽ cúi người xuống lấy lực, rồi

bật người nhảy lên cao.



Chiếc áo màu xanh bay bay trong gió, giống như cánh bướm bay lượn, đi được

một đoạn thì đã đến rất gần chiếc thuyền trắng, nàng lại vận lực lần

nữa, lần này bởi vì phải xoay người, lực đạo lớn hơn một chút, ấn chìm

một chiếc hoa đăng vào trong hồ, mới bắt được chiếc hoa đăng vẽ hình

người vào tay.



Vừa bắt được hoa đăng, liền nhìn thấy chiếc thuyền trắng trước mặt, Hoa Trứ Vũ nhẹ nhàng nhảy lên trên mép thuyền, thân ảnh lay động như hoa như

sương, định lao vào mặt hồ lần nữa.



“Không được đi!” Chỉ nghe thấy có một giọng nói thanh thúy truyền ra từ trong

khoang thuyền, “Ngươi đạp hoa đăng của tiểu thư nhà ta xuống hồ, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, nói đi là đi luôn sao?”



Hoa Trứ Vũ nghe vậy liền dừng lại, còn chưa kịp quay người, đã nghe thấy

tiếng gió đánh úp lại, một chiếc dây thừng bay về phía cổ chân nàng.



Hoa Trứ Vũ nheo mắt lại, một tay nâng hoa đăng, tay kia cho xuống dưới bắt

ngay lấy sợi dây thừng, khẽ dùng chút lực, bay lên chiếc thuyền trắng.



“A? Trên hoa đăng của ngươi, sao lại có bức họa của tiểu thư nhà ta.” Tiểu

nha hoàn lấy dây thừng đánh lén nàng đang trừng mắt hỏi