Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 58 :

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Tiểu nha hoàn trừng mắt hỏi.



Hoa Trứ Vũ như hạc lạc bình sa bay xuống vị trí đầu thuyền. Cánh tay áo bị

gió đêm thổi tung lên, phấp phới trong không trung. Ở phía đầu thuyền

tỏa ra ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn ngọc lưu ly hình ngũ giác,

khiến cả thân người nàng ngời sáng.



Tiểu nha hoàn nhìn thấy trang phục của Hoa Trứ Vũ chỉ là trang phục hạ nhân, khí thế đang lên rất cao, nhưng đợi đến khi nhìn thấy rõ hình dạng Hoa

Trứ Vũ, lại không tự chủ được lui về sau hai bước, không biết là kinh

ngạc vì vẻ xinh đẹp của Hoa Trứ Vũ, hay là vì khí thế bức người kia.



“Đây là bức họa tiểu thư nhà ngươi? Vậy tiểu thư nhà ngươi chính là Ôn Uyển.” Hoa Trứ Vũ nâng hoa đăng lên, cười hỏi.



Quả nhiên, không phải thân thể Ôn Uyển không khỏe, mà là có hẹn trước nên

mới cự tuyệt Hoàng Phủ Vô Song. Nếu nha hoàn của nàng ta xuất hiện trên

thuyền Cơ Phượng Ly, vậy có thể khẳng định Ôn Uyển cũng ở trên thuyền

này. Không biết nếu Hoàng Phủ Vô Song biết được tin này, sẽ tức tới mức

nào.



“Mới vừa rồi, ngươi đã đạp hoa đăng của tiểu thư chìm xuống dưới hồ, ngươi

phải giúp tiểu thư nhà ta vớt lên.” Tiểu nha hoàn lạnh giọng nói, đôi

mắt chăm chú nhìn xuống mặt hồ, trong mắt tràn đầy tiếc hận.



Hoa Trứ Vũ nhìn lướt qua mặt hồ, chỉ thấy trên mặt hồ trôi đầy những hoa

đăng đang tỏa sáng, chiếc hoa đăng kia đã sớm chìm đến đáy hồ, muốn nàng vớt lên kiểu gì? Nhìn vẻ mặt của tiểu nha hoàn, chắc chiếc hoa đăng kia là thứ do đích thân Ôn Uyển làm.



“Cho dù có vớt lên được, chỉ sợ cũng không dùng được nữa, không bằng, ngươi

mang hoa đăng này tới cho tiểu thư nhà ngươi đi.” Nói thẳng ra, chuyện

này là nàng không đúng, không nên đạp hoa đăng của người ta xuống hồ. Dù sao hoa đăng trong tay nàng chính là của Hoàng Phủ Vô Song làm cho Ôn Uyển, đưa cho nàng ta là thích hợp nhất.



“Phi, nói cho ngươi biết chiếc hoa đăng này của ngươi với những hoa đăng mấy

tên xú nam nhân kia làm cho tiểu thư, sao có thể sánh được với hoa đăng

tự tay tiểu thư nhà ta làm? Hơn nữa, tiểu thư nhà ta cũng không tùy tiện nhận hoa đăng của người khác.” Tiểu nha hoàn nhìn lướt qua hoa đăng

trong tay Hoa Trứ Vũ, cất giọng ngạo mạn nói, tiểu thư nhà nàng, không

thiếu nam nhân muốn tặng hoa đăng.



Hoa đăng do Hoàng Phủ Vô Song làm, cũng không được tính là tinh xảo, nhưng

cũng là tâm huyết của hắn, vậy mà lại bị một nha hoàn ghét bỏ, còn bị

gọi là xú nam nhân, có thể đoán nếu Hoàng Phủ Vô Song nghe được, nhất

định sẽ sút thẳng tiểu nha hoàn này xuống hồ.



“Nếu vậy, tại hạ xin được cáo lui. Việc vừa rồi, quả thật là tại hạ không

đúng. Nhưng là, ngoài chiếc hoa đăng này, thật sự tại hạ không còn thứ

gì có thể bồi thường, có lẽ công tử nhà ta sẽ có thứ bù đắp cho Ôn tiểu

thư.” Hoa Trứ Vũ nheo mắt lại, thản nhiên nói.



“Từ đã, chiếc thuyền này không phải chỗ ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì

đi, ngươi phải đoán được câu đố của tiểu thư nhà ta.” Tiểu nha hoàn ngân nga nói.



Hoa Trứ Vũ nghe thấy vậy liền dừng lại, tựa người vào hàng lan can bằng gỗ

hoa lê, quay đầu nhìn về phía tiểu nha hoàn, khóe môi hơi nhếch, đôi má

lúm đồng tiền trên mặt xoáy càng lúc càng sâu.



“Tốt lắm, nếu trên thuyền đã có quy định như vậy, tại hạ cũng không ngoại

lệ, xin mời ra đề bài!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói, đôi mắt trong suốt,

như bảo thạch lấp lánh, tươi cười rạng rỡ, giống như đóa hoa mùa xuân.



Xung quanh có không ít thuyền hoa vây quanh xem náo nhiệt, mấy du khách đều

tập trung ở phía đầu thuyền mình quan sát. Tiểu nha hoàn bị nụ cười của

Hoa Trứ Vũ làm cho ngẩn ngơ, hồi lâu mới khôi phục tinh thần, giơ tay

chỉ vào mấy chiếc hoa đăng phía đầu thuyền.



Hoa Trứ Vũ lững thững đi đến trước một chiếc hoa đăng, đem kéo tờ giấy dán

bên trên xuống, chỉ thấy trên mặt giấy viết: “Trùng nhập phượng oa bất

kiến điểu, thất nhân đầu thượng trường thanh thảo. Tế vũ hạ tại hoành
thăm dò lai lịch của nàng. Mà hiện tại, sắc mặt của hắn trầm như vậy,

còn mím chặt môi, đầy vẻ nghiêm túc, lại có vài phần uy nghiêm.



“Nô tài muốn báo thù.” Hoa Trứ Vũ nửa thật nửa giả nói, chỉ có như vậy, mới có thể làm hắn tin tưởng nàng. Hơn nữa, dựa vào tình hình tối nay, có

thể dễ dàng nhận ra Hoàng Phủ Vô Song và Cơ Phượng Ly xung khắc với nhau như nước với lửa.



“Kẻ thù là ai?” Hoàng Phủ Vô Song nhíu mày hỏi.



“Không dám giấu điện hạ, chính là Cơ Phượng Ly, ban đầu nô tài tới Vũ Đô là

muốn ám sát hắn, nhưng thuộc hạ của hắn có rất nhiều người tài giỏi, nô

tài đành phải đến nương nhờ Túy Tiên phường. Không ngờ lại gặp được điện hạ, ngẫu nhiên vào trong cung, bây giờ, nô tài đã quyết tâm trợ giúp

điện hạ, lật đổ Cơ Phượng Ly.” Hoa Trứ Vũ nói.



“Bản điện hạ cũng nhận ra!” Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn.



Lời nói của Hoàng Phủ Vô Song, khiến Hoa Trứ Vũ cả kinh.



Hắn nhận ra? Nhận ra nàng có thù oán với Cơ Phượng Ly? Chẳng lẽ biểu hiện

của nàng rõ ràng như vậy sao? Vậy chẳng phải Cơ Phượng Ly cũng có thể

nhận ra?



“Mới vừa rồi, lúc thuyền của bọn họ đi xa, trong ánh mắt của ngươi, chỉ có

hận ý, rất đậm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Cơ Phượng Ly. Nếu bản

điện hạ không nhận ra được thì đúng là thằng ngốc.” Hoàng Phủ Vô Song

phát tiết xong, tâm trạng cũng tốt lên nhiều, cầm lấy đũa trúc, bắt đầu

dùng bữa. Bọn thị vệ đang quỳ rạp trên mặt đất nhìn thấy liền đi tới hầu hạ. Nhưng hắn lại vung tay lên, cho bọn họ lui hết ra ngoài.



Hoa Trứ Vũ nghĩ, sau này, mình nên tự học cách che giấu cảm xúc, nếu mới

nhìn thấy Cơ Phượng Ly mà đã như vậy, thì nếu nhìn thấy Viêm Đế, nàng

nghi ngờ mình sẽ đột ngột biến thành thích khách xông lên giết chết hắn!



“Điện hạ có biết người vừa tập kích nô tài là ai không?” Hoa Trứ Vũ chậm rãi hỏi.



Hoàng Phủ Vô Song hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi đừng thấy bề ngoài Cơ Phượng Ly chỉ là một thư sinh yếu ớt, nhưng từ khi hắn vào triều làm quan, đã

thu phục được không ít phần tử cặn bã trong chốn giang hồ về phục vụ cho triều đình. Người mới tập kích ngươi, là một thuộc hạ của hắn, người

trong giang hồ gọi hắn là Đồng Thủ. Nghe nói cũng là hậu nhân danh môn,

nhưng không biết đã phạm vào chuyện gì, bị người trong võ lâm đuổi giết, nên mới chịu quy hàng triều đình. Chắc Cơ Phượng Ly nghĩ bản điện hạ

không có nổi một thuộc hạ tài ba, nên mới phái Đồng Thủ kia đi thử võ

công của ngươi, chắc hắn cũng đoán ra được thuyền này là của bản điện

hạ.”



Hoàng Phủ Vô Song đập đũa xuống bàn, cảm thấy không ăn nổi thứ gì nữa, lạnh

lùng nói: “Hắn muốn giúp Nhị đệ lên làm hoàng đế, nhưng cũng nên nhìn

xem Nhị đệ có năng lực này không.”



Hoàng Phủ Vô Song có một hoàng đệ, tên là Hoàng Phủ Vô Thương, bé hơn hắn

nhiều, do một cung nữ trong hậu cung sinh ra, lúc bé bị ngã gẫy chân,

trước nay chưa bao giờ được sủng ái. Đãi ngộ giữa hắn và Hoàng Phủ Vô

Song có thể nói là người trên trời kẻ dưới đất, Hoàng Phủ Vô Song năm

tuổi đã được làm Thái Tử, nhưng còn Hoàng Phủ Vô Thương, cho đến bây giờ còn chưa được phong hiệu Vương gia.



Nói như vậy, việc Hoàng Phủ Vô Song đối địch với Cơ Phượng Ly không hoàn

toàn chỉ vì Ôn Uyển, mà còn liên quan đến tranh chấp trong triều đình.



Đương nhiên, những điều này cũng chỉ do Hoàng Phủ Vô Song phỏng đoán, việc

đại thần kết bè kết cánh với hoàng tử tranh giành ngôi vị hoàng đế,

chính là tử tội, Nếu Hoàng Phủ Vô Song có chứng cớ, thì đã sớm chạy tới

chỗ lão hoàng đế buộc tội Cơ Phượng Ly.



Nhưng cho dù thế nào, bây giờ Hoàng Phủ Vô Song cũng không nghi ngờ nàng nữa, nàng đã có thể yên ổn ở trong cung, những chuyện về sau, có thể dần dần tính toán.



Bóng đêm càng lúc càng sâu, làn gió lạnh thê lương xuyên qua khung cửa sổ

thổi vào trong khoang thuyền, làm Hoa Trứ Vũ khẽ rùng mình.