Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 61 : Giao phong, ai có thể thắng?

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


“Vẫn mong các vị cân nhắc cho cẩn thận, ta đã đưa ra một mức giá đối với cửa hàng của các vị, mời các vị xem qua. Nếu cảm thấy không ổn, chúng ta

vẫn có thể thương lượng lần nữa.” Hoa Trứ Vũ cười nhạt, lập tức có một

tên thị vệ đem khế ước đưa tới tay mọi người.



Mọi người nhận lấy khế ước, nhất thời trong phòng trở nên yên tĩnh, làm cho tiếng ve kêu bên ngoài cửa sổ càng thêm phần huyên náo.



Hoa Trứ Vũ thản nhiên ngồi ở trên ghế, nàng cũng không vội vã gì, chỉ yên

lặng chờ mọi người bày tỏ thái độ. Đầu nàng nghiêng về một phía, mái tóc đen mượt mà đổ xuống, dù cho phía trên đã búi gọn thành một búi tóc

xinh đẹp, nhưng mấy sợi tóc rối chảy xuống bên hông, lau động theo làn

gió tới từ chiếc quạt trong tay nàng, nhẹ nhàng phấp phới.



Mọi người ở đây, chưa từng có ai nhìn thấy nam nhân nào có vẻ mỹ lệ tới như vậy.



Người trước mắt, khiến bọn họ giống như vụ lý khán hoa (ngắm hoa trong sương

mù), không đoán ra được lai lịch, cũng không dám tùy tiện phỏng đoán.



Nhưng số tiền ghi trên khế ước, không phải ai cũng có thể tùy tiện xuất ra, tài lực của người này thật sự lớn như vậy sao?



Mọi người cầm khế ước trong tay đều tỏ ra thận trọng, tuy trong lòng vẫn muốn cự tuyệt nhưng lại không có ai dám mở miệng trước.



Cuối cùng, có một người tinh mắt vô tình nhìn về phía cây quạt trong tay Hoa Trứ Vũ, sắc mặt lập tức biến đổi.



Chỉ thấy phía dưới cánh quạt đang phe phẩy, có một miếng ngọc hình hoa tai

màu đỏ, bên ngoài phủ một lớp ngọc xanh trong suốt, tinh xảo đặc sắc, có thể thấy chất ngọc vô cùng tốt. Đương nhiên, nếu chỉ có như vậy, thì

cũng chỉ là một miếng ngọc tuyệt hảo, có nhiều ngân lượng vẫn có thể mua được. Điểm kỳ lạ nhất là, trong hình hoa tai màu đỏ như máu ấy, mơ hồ

nhìn thấy có thứ gì đó màu trắng.



“Bảo công tử, không biết có thể cho lão hủ xem qua cây quạt của cậu không.”

Trong số những người ngồi đây, có một ông lão hành nghề kinh doanh châu

báu, chỉ vào cây quạt trong tay Hoa Trứ Vũ kích động hỏi.



“À, đương nhiên là được.” Hoa Trứ Vũ khẽ cười, đưa cây quạt trong tay ra.



Ông lão kia nhận lấy cây quạt, mang kính viễn thị lên, cẩn thận đánh giá miếng ngọc treo trên quạt.



Chỉ thấy bên trong miếng ngọc màu đỏ máu, có một con tiểu long (rắn) màu

trắng mơ hồ di chuyển bên trong, mắt, miệng, móng vuốt đầy đủ, nhìn qua

trông sống động vô cùng, giống như một vật đang sống vậy.



Ông lão yêu thích vuốt ve không nỡ buông tay, những người khác cũng xúm xít vây quanh, nhìn khối ngọc kỳ lạ này. Cuối cùng, ông lão run run trả cây quạt lại cho Hoa Trứ Vũ, rít giọng nói: “Lão hủ cả đời sống bằng ngọc

thạch, hôm nay có thể nhìn thấy khối ngọc Long Văn, cũng không uổng cuộc đời này.”



Bây giờ mọi người mới biết, đây là khối ngọc Long Văn do tự nhiên tạo ra.

Đây chính là báu vật vô giá, trên đời có rất ít người nhìn thấy. Qua đó

có thể thấy, tài lực của vị Bảo công tử này, muốn thu mua toàn bộ cửa

hàng của bọn họ không phải là nói chơi.



Nhưng mà một người đại phú đại quý như hắn, sao lại đột nhiên tới Kinh Lăng

thu mua cửa hàng? Đây chính là điểm khiến mọi người nghi ngờ.



“Mời các vị dùng bữa, nếu đồng ý bán, sau khi dùng bữa có thể tới tìm ký khế ước với A Bảo, nếu không đồng ý, có thể yên tâm trở về.” Hoa Trứ Vũ phe phẩy quạt cười nói.



Mọi người bắt đầu dùng bữa trong tâm trạng thấp thỏm không yên, dù sao đây

cũng là những món lần đầu họ được thưởng thức, lần đầu được nhìn thấy,

đợi đến khi cơm no rượu say, mọi người đồng loạt đứng dậy cáo từ. Nhưng

không có ai chịu ký khế ước, chỉ nói muốn về nhà suy nghĩ cho kỹ. Dù sao những cửa hàng này, cũng là sản nghiệp tổ tông để lại, bán đi cũng

không dễ dàng.



Hoa Trứ Vũ nheo mắt lại, trong mắt tựa hồ có phần mất mát.



“Vậy mong các vị suy nghĩ cho kỹ, ta nhắc lại lần nữa, bảng giá vừa rồi đã là cao nhất trong thành.” Nàng ngân nga nói.



Các vị thương nhân dạ vâng mấy tiếng rồi lui ra ngoài.



Hoa Trứ Vũ tiễn bọn họ ra về xong xuôi, liền khẽ thở phào một hơi, đang

muốn đi lên lầu gặp Hoàng Phủ Vô Song, vậy mà vừa nhấc tay, liền nhìn

thấy Hoàng Phủ Vô Song đang đứng yên phía trên bậc thang cao nhất, hắn

từ trên cao nhìn xuống chỗ nàng, trong mắt không có biểu hiện gì kỳ lạ,

mà chỉ mang theo một tia thâm thúy.



Thoáng nhìn qua, hắn rất cao lớn, cũng rất thâm trầm. Nhưng khi hắn mở miệng,

lại lộ ra tính tình thật sự của hắn: “Ngươi cũng chảnh quá đấy, lấy bảo

bối của bản điện hạ ra ngoài khoe khoang cũng rất hợp, khiến bản điện hạ nghi ngờ, có phải ngươi mới là người tôn quý nhất hay không?” Hắn chậm
mở miệng, tao nhã lướt qua các cô nương kia, tay áo bay tuột ra ngoài.

Khiến các cô nương nhất thời cảm thấy mất mát.



Phòng Hải Đường tầng hai.



Hoa Trứ Vũ vén tấm màn trân châu lên, tao nhã bước vào trong.



Màn đêm mát lạnh, bóng đêm bên ngoài cửa sổ trong trẻo mà vắng lặng.



Bên trong có treo một chiếc đèn Lưu Ly, tỏa ra ánh sáng vằng vặc. Soi sáng

một chiếc bàn bằng gỗ Tử Đà chạm chổ hoa văn, phía trên bày đầy những

cao lương mỹ vị.



Long chu quắc ngư (cá ấp thuyền rồng), xuyên trấp áp chưởng (canh chân vịt), đậu phụ Bát Bảo, thố lưu bối cầu (sò xào giấm)…… Đặc biệt những thứ này đều được bày trên đĩa, tỏa ra hương thơm nồng đậm, khiến người ta thèm

nhỏ dãi.



Trù nghệ của đầu bếp “Minh Nguyệt Lâu” cũng không tệ, một bàn cao lương mỹ vị này, cũng phải bỏ ra không ít tâm tư.



Nhưng bên trong lại không có người, mà thực ra cũng không phải là không có

người, chỉ là người kia ngồi cách bọn họ một bức màn che.



Màn che có màu trắng, cuồn cuộn như sương trắng, nhẹ tựa như tuyết, không

giống lụa cũng không phải gấm, phiêu đãng như mây. Mà người ngồi sau đó, giống như chìm trong làn sương, mờ mờ ảo ảo.



Hoa Trứ Vũ nhíu mày, nếu người ta đã không tiện lộ mặt, nàng cũng không

cưỡng cầu, chỉ tao nhã ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn bằng gỗ Tử Đàn,

cười nói: “Các hạ là người đưa thiếp mời tại hạ tới đây sao?”



“Không sai!” Người phía sau màn che giống như đang nằm tựa trên giường, phong

thái rất lười nhác. Giọng nói của hắn rất nhạt, không nghe rõ tuổi tác,

cũng không biết là nam hay nữ.



Lúc Hoa Trứ Vũ cải trang, cũng từng dùng giọng nói giả, nên biết người kia đã dùng thuốc, thay đổi giọng nói.



“Vì sao ngươi biết chúng ta có cửa hàng muốn bán?” Hoàng Phủ Vô Song đứng sau Hoa Trứ Vũ lạnh lùng hỏi.



“Ta chỉ đoán thôi, không ngờ lại đúng.” Người nọ thản nhiên nói.



“Không biết ngươi muốn dùng bao nhiêu ngân lượng mua lại cửa hàng của chúng

ta?” Hoa Trứ Vũ nheo mắt hỏi, nếu đã đến đây, đối phương cũng có thành ý muốn mua, thì nên trực tiếp vào thẳng vấn đề.



“Một vạn lượng!” Người kia trả lời không chút do dự.



Một vạn lượng một cửa hàng, cũng không khác bảng giá thị trường là mấy,

trong tay bọn họ có hơn ba mươi cửa hàng, bán hết đi có thể trả xong nợ

cho Tây Giang Nguyệt.



Hoa Trứ Vũ không ngờ hắn ra giá nhanh như vậy, vừa định mở miệng nói đồng

ý, lại nghe đối phương nhàn nhạt nói thêm câu nữa: “Một vạn lượng mua

lại tất cả cửa hàng của ngươi!”



Một vạn lượng để mua hơn ba mươi cửa hàng của nàng, giá này, còn thấp hơn

một vạn lượng giá ban đầu nàng bỏ ra mua số cửa hàng kia. So với bảng

giá thị trường đúng là một trời một vực.



Người này đang nói đùa sao?



Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười, nói: “Các hạ đang đùa sao!?”



Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, cười lạnh nói: “Ngươi định giở trò cướp bóc sao!”



“Ngươi nói đúng rồi đấy, ta muốn giở trò cướp bóc!” Bóng người phía sau thay

đổi tư thế, giống như thoải mái nằm hẳn vào sát giường.



Hoa Trứ Vũ lạnh lùng cười, thu hồi chiếc quạt trong tay, nhẹ nhàng vỗ vào

mặt bàn nói: “Nếu ngươi đã không có thành ý, chúng ta cũng không cần bàn nữa.” Nàng tao nhã đứng dậy, bây giờ, không sợ không có người mua cửa

hàng của nàng. Người này dựa vào cái gì mà nghĩ bọn họ sẽ bán cho hắn

với giá thấp như vậy.



Nàng vừa mới đứng dậy, chợt nghe thấy tiếng người phía sau màn che lười nhác nói: “Ngươi không thể không bán, bởi vì, nếu ngươi không bán, lỗ sẽ

càng nhiều.”