Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 62 : Uổng có vẻ ngoài tuyệt thế, tâm tư lại quá ngoan độc

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Nàng vừa đứng dậy, thì nghe thấy người sau màn che lười nhác nói: “Ngươi

không thể không bán, bởi vì, nếu ngươi không bán, lỗ sẽ càng nhiều!”



Lời nói của người này chắc chắc như vậy, khiến Hoa Trứ Vũ kinh hãi vô cùng.



Gió đêm thổi vào khiến tấm màn như sương như khói kia chậm rãi lay động,

bóng người thản nhiên ngồi đó càng thêm mơ hồ. Rõ ràng hắn ngồi yên ở đó không hề nhúc nhích, nhưng lại làm cho người ta sinh ra ảo giác, thấy

hắn như một dòng nước, một cơn gió nhẹ thổi, cho dù có vươn tay tới,

cũng không thể bắt được hắn.



Hoa Trứ Vũ dừng bước, chậm rãi ngồi xuống ghế, nàng rất có hứng thú muốn biết, hắn định cho nàng lỗ như thế nào.



“A Bảo vui lòng lắng nghe, các hạ định làm ta lỗ như thế nào.” Hoa Trứ Vũ mỉm cười nói.



Người sau màn che chậm rãi nói: “Số cửa hàng trong tay ta còn nhiều hơn của

ngươi, nếu ngày mai ta phá giá bán hết ra ngoài, ngươi nghĩ thử xem, giá thị trường ở Kinh Lăng có thể tuột dốc hay không?! Hơn nữa, nếu lộ ra

việc triều đình không có ý định mở Tư Thuyền ở nơi này, ngươi nói giá cả sẽ thê thảm tới mức nào nữa? Tới lúc đó, cửa hàng trong tay các ngươi

còn có người nào muốn mua, ai cũng muốn bán ra ngoài, ngay cả một vạn

lượng ngươi cũng không thu lại được!



Giọng nói của hắn vô cùng bình thản, nhưng khi rơi vào trong tai Hoa Trứ Vũ, không khác gì sóng to gió lớn.



Thì ra, người này biết rõ về chuyện Tư Thuyền. Chuyện này vốn là do Hoa Trứ Vũ bảo Hoàng Phủ Vô Song ủy thác cho những trọng thần thân tín trong

triều lặng lẽ truyền ra một tin tức giả, vậy sao, người này lại biết

được? Nói như vậy, hắn đã biết tất cả những chuyện này là mưu kế của

nàng, là hắn cố ý đối phó với nàng.



Nếu thật sự trong tay hắn có nhiều cửa hàng như vậy, nếu hắn tung tin đồn

ra ngoài, giá thị trường Kinh Lăng sẽ tụt dốc thảm bại, hơn nữa, nếu xác định được chuyện Thuyền Tư không có thật, thì hơn ba mươi cửa hàng

trong tay nàng cũng không thể bán ra ngoài.



Một trận gió lạnh thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, lay động màn che cũng lay

động quần áo Hoa Trứ Vũ, mang đến cảm giác mát mẻ giữa đêm hè.



Hoa Trứ Vũ nhíu mày, không đúng, nếu thật sự như vậy, nếu hắn bán cửa hàng

trong tay với giá thấp, người bị thiệt đầu tiên chính là hắn. Hắn sẽ làm như vậy sao? Cho dù hắn giàu có tới đâu, nàng cũng không tin hắn sẽ làm như vậy.



“Ngươi không sợ mình sẽ bị lỗ trước sao?” Hoa Trứ Vũ áp chế sự kinh hãi trong lòng, lạnh lùng hỏi.



“Ta sẽ không lỗ, ngược lại còn kiếm được rất nhiều.” Người ngồi sau màn che thản nhiên nói, thờ ơ không hề để ý, vân đạm phong khinh. Trong tay hắn hình như có một chén rượu, tự rót cho mình uống.



Nghe thấy vậy, Hoa Trứ Vũ bốc cao lửa giận, ý cười trên mặt càng lúc càng

rạng rỡ: “Nói như vậy, các hạ thu mua cửa hàng còn sớm hơn so với tại

hạ?” Lúc chưa nghĩ ra kế này, chính nàng còn không biết. Sao hắn lại

biết? Nếu không chắc giá thị trường không tăng lên, thì sao hắn lại mua

nhiều cửa hàng đến như vậy.



Người sau màn che khẽ cười, thản nhiên nói: “À không phải, lúc giá bắt đầu

tăng ta mới tiến hành thu mua, nhưng thứ ta mua không phải cửa hàng, mà

là nhà dân giá rẻ, rồi cải tạo nhà dân thành cửa hàng, chi phí cũng

không mất thêm là bao.



Giá nhà dân đương nhiên không thể so với giá cửa hàng, không những thế còn

thấp hơn gấp mười lần. Sao nàng lại không nghĩ tới điểm này? Nếu đúng

như vậy, xem ra nàng phải dừng cuộc chơi tại đây.



Cảm giác khủng hoảng và lạnh lẽo như băng đánh úp tới, vô thanh vô tức như muốn đông cứng cứng người nàng lại thành băng.



Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có người nhìn ra mưu kế của nàng, càng không

ngờ, có người còn dùng chiêu của nàng đối phó với nàng. Nàng khổ tâm


Nàng không chút kiêng kị bay qua nóc nhà, xẹt qua một tầng ban công, chạy

qua từng con ngõ hẻm, chưa đầy một chén trà, đã đến ngoại ô Kinh Lăng.

Nàng nhún người nhảy lên, giống như một đám mây tinh xảo băng qua khu

rừng nhỏ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một hồ nước nhộn nhạo gợn sóng,

phản chiếu ánh sáng lấp lánh.



Hồ nước cũng không lớn, chỉ là một mảnh nhỏ hẹp, nàng không chút suy nghĩ, chìm sâu cả người xuống nước, hơi lạnh tinh tế xâm nhập vào trong. Nàng ngừng thở, cả người từ từ chìm xuống.



Giống như trở về vòng tay mẹ hiền, lại giống như tiến vào một giấc mộng vĩnh

cửu, nàng nhắm mắt lại, để cơ thể tự nhiên trôi nổi trên mặt nước, lặng

lẽ cảm nhận làn sóng nhấp nhô trong lòng.



Hồ nước lạnh lẽo làm nàng thông suốt, nội lực trong cơ thể không ngừng chuyển động, khiến nàng dần dần thanh tỉnh lại.



Nàng đã nín hơi thật lâu, may mà hồ nước cũng không quá sâu, lúc nàng sắp

không thở nổi, thì trên mặt nước vang lên những tiếng xao động, những

bông nước trắng bạc hắt ra, nàng nhảy ra khỏi mặt nước, hạ xuống ven hồ.



Quần áo ngấm nước ướt sũng, nàng nhẹ nhàng cởi bỏ thắt lưng, tháo cột tóc,

để mặc gió đêm sấy khô bộ quần áo và mái tóc ướt đẫm của mình. Bên

trong, chiếc khăn dài buộc ngực màu trắng đã ngấm không ít nước. Nặng nề làm nàng khó thở, nhưng nàng cũng không dám tháo ra hong khô.



Dáng người nàng cao gầy, nhưng thuộc lại nhỏ gầy, nàng trưởng thành chậm hơn so với những cô nương cùng tuổi, vì vậy, mấy năm trước nàng cải trang

thành đàn ông rất thuận lợi. Nhưng gần nhất, nàng cảm giác được thân thể có sự biến hóa, bộ ngực thường hay trướng đau, dáng người lung linh

biểu hiện càng lúc càng rõ, khiến nàng không thể không dùng vải trắng

buộc chặt ngực mình lại.



May mắn, thân phận hiện tại của nàng là thái giám, có thêm vài phần nữ tính cũng không khiến người khác nghi ngờ.



Trong chốc lát, quần áo đã khô hẳn, nàng chậm rãi cột tóc lại.



Nàng quyết định sẽ trở về khách điếm Hỉ Lai Khách, cho dù như thế nào, con

đường này nàng vẫn phải đi tiếp. Sau khi về kinh, phải nghĩ cách để

Hoàng Phủ Vô Song tới cầu xin Viêm Đế, mở Tư Thuyền ở Kinh Lăng, giảm

bớt tai họa nàng đã gây ra.



Nàng vừa mới sửa sang quần áo xong, thì bỗng cảm giác được một tia quỷ dị.



Trong màn đêm lạnh lẽo, có sát ý dần dần tiến lại, nàng rất quen thuộc với loại cảm giác này.



Hoa Trứ Vũ không nhanh không chậm đi về phía trước, nhìn qua trông rất thản nhiên, nhưng, tay phải đã lén lút đặt lên bội kiếm để bên hông.



Khi ở chiến trường nàng đã quen dùng trường thương và đại đao, bởi vì khi

chém giết trên lưng ngựa, uy lực của kiếm quá nhỏ. Nhưng không có nghĩa

nàng không biết dùng kiếm.



Nàng từ từ đi tới, lúc đi qua một gốc cây cổ thụ, người ẩn mình ở nơi bí mật cũng bắt đầu hành động.



Một ánh đao nhanh như chớp giật bổ từ trên cây xuống, chém thẳng vào sau

gáy Hoa Trứ Vũ. Này thế đao rất đơn giản, không chút hoa mỹ, nhưng lại

rất thực tế.



Dù tính từ góc nào. Lực đạo đều vô cùng chuẩn xác.



Cùng lúc đó, trong rừng cây có một bóng người nhảy ra, xoay tròn phóng lên

cao. Khi đến giữa không trung, lại giương cánh tay lên, vô số ám khí bắn về phía Hoa Trứ Vũ. Dưới ánh trăng, lấp lánh những tia sáng quỷ dị, nở

rộ trong đêm giống như một đóa hoa tử vong.