Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 63 : Cuộc chiến giữa chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Hoa Trứ Vũ vẫn bình thản đi về phía trước, làm như không nhìn thấy ánh sáng phản chiếu từ đại đao và ám khí, nhưng lúc ánh đao sắp bổ tới, còn kẻ

tập kích nàng không thể biến chiêu được nữa, thì chính là lúc nàng làm

như đột ngột gặp may thoát khỏi nơi nguy hiểm nhất. Không chỉ có đại đạo nhìn như sắp đánh trúng nàng kia, ngay cả những ấm khí hỗn loạn bay tới đều ghim xuống mặt đất phía sau nàng.



“Nếu đã muốn ra tay, chi bằng hiện thân đấu một trận.” Hoa Trứ Vũ bật cười,

giữa hai đầu ngón tay kẹp chặt lấy một mũi phi tiêu, dưới ánh trăng lấp

lánh tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.



Một bóng người rời khỏi thân cây chạy ra, trong tay cầm một thanh loan đao, người và đao hợp nhất thành một thể, đánh thẳng về phía Hoa Trứ Vũ. Đao phong sáng như tuyết, kéo đến trong chớp mắt. Mà bên trong rừng cây

nhảy ra năm sáu đạo thân ảnh vây chặt Hoa Trứ Vũ vào trong.



Hoa Trứ Vũ cười lạnh, trong nháy mắt, phi tiêu cầm ở trong tay tung ra

ngoài, nghênh đón một đao như chớp giật kia. Cánh tay đặt bên hông, chậm rãi kéo lên, hàn kiếm lạnh lẽo thoát ra khỏi vỏ, kiếm quang sáng như

tuyết, phản chiếu vào đôi mắt trong suốt của nàng, trong mắt toát lên

hàn ý. Đúng là một cuộc chiến dữ dội.



Từng người, từng người một ngã xuống, đến cuối cùng, chỉ còn lại một mình Hoa Trứ Vũ đứng bất động giữa một đống thi thể.



Nàng rút khăn lụa trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau sạch vết máu đọng trên

thanh bảo kiếm. Cúi đầu nhìn lướt qua bộ cẩm bào trên người, mới vừa rồi nàng đã rất cẩn thận, quần áo cũng không bị dính quá nhiều máu.



Cuối cùng, nàng nhìn lướt qua những bóng người dưới đất, trên môi xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo.



Nàng không biết những người này do ai phái tới, nhưng nàng biết những người

này đều là sát thủ. Chiêu thức bọn họ sử dụng rất gọn gàng, không có

chút dư thừa nào, mỗi một chiêu đều đầy sát ý. Mà sau khi thất bại, cũng không có một chút sợ hãi cầu xin tha thứ, tự cắn thuốc độc mà chết,

khiến nàng muốn giữ lại một người sống để tra hỏi cũng không thành.



Nàng làm việc rất cẩn thận, vậy mà nhanh như vậy đã khiến cho người khác chú ý tới rồi sao? Xem ra con đường về sau, càng lúc càng nguy hiểm.



“Không phải ngươi đã đi rồi sao?” Vì sao còn trở lại?” Hoàng Phủ Vô Song tựa

người nằm trên giường, nhìn Hoa Trứ Vũ mặc bộ quần áo hạ nhân màu đen,

giống như ánh trăng u ám bên ngoài.



Đêm qua, lúc hắn biết nàng không cùng trở về, hắn đã nghĩ, đi rồi cũng tốt, tránh để hắn xúc động mà bóp chết nàng. Lúc ấy, hắn thật sự rất tức

giận, nhưng khi biết nàng chưa về, hắn phát hiện trong lòng mình có một

tia mất mát.



Còn bây giờ, nhìn thấy nàng điềm tĩnh thản nhiên đứng trước mặt mình, hắn lại có cảm giác xúc động muốn bóp chết nàng.



“Hôm qua nô tài thua, cảm thấy không còn mặt mũi tới gặp điện hạ nên đi lang thang bên ngoài một lát, không ngờ càng đi càng xa. Huống hồ, nô tài đã sớm là người tàn phế, sớm đã không còn chỗ nào khác để đi, chỉ có ở bên cạnh điện hạ, mới có thể được sống yên ổn.” Hoa Trứ Vũ lẳng lặng đứng

trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, thản nhiên nói. Đôi mắt khép hờ, long mi

dài cúp xuống như một chiếc quạt, che khuất con mắt sáng ngời, khiến

nàng có phần ngoan ngoãn hơn.



Hoàng Phủ Vô Song trầm mắt xuống, đồng tử co chặt lại, cuối cùng chỉ hừ lạnh

một tiếng: “Nguyên Bảo, không phải ngươi cố ý để bản điện hạ thua đấy

chứ?”



“Không phải! Nô tài thật lòng muốn giúp trợ điện hạ, nhưng nô tài không ngờ

được kết quả lại thành ra thế này!” Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu, đôi mắt trong

suốt nhìn thẳng vào Hoàng Phủ Vô Song.



Hoàng Phủ Vô Song đứng dậy, thong thả đi tới đi lui vài vòng, rồi đột nhiên

xoay người, dừng trước mặt Hoa Trứ Vũ, đang muốn phát tác thì Cát Tường

đi đến, khoanh tay bẩm báo: “Bẩm công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong!”



Hoàng Phủ Vô Song áp chế lửa giận trong lòng, cười lạnh nói: “Được, lập tức khởi hành, về cung nói tiếp.”



Hắn vung tay áo, bước nhanh xuống lầu.



Cát Tường đi theo sau hắn, khi bước ngang qua chỗ Hoa Trứ Vũ còn vẫy vẫy tay, thở dài một tiếng, nói: “Còn không mau đi đi!”



Hoa Trứ Vũ cong miệng cười, nếu không có Cát Tường tới đây, chỉ sợ Hoàng Phủ Vô Song sẽ không tha cho nàng.



Đường về kinh, vô cùng thuận lợi, đi thẳng một đường liên tục, khoảng mười ngày sau, đã về tới Vũ Đô.



Chuyến đi Giang Bắc này, cả đi cả về là hơn một tháng.



Xe ngựa thoải mái chạy thẳng trên đường Chu Tước, bên đường trồng đầy

những khóm ngô xanh, nở ra những bông hoa màu tím, tỏa ra một mùi hương

thanh mát, tuy đi đường vất vả, nhưng khi trở lại Vũ Đô, cũng không có

ai cảm thấy vui mừng. Nhất là Hoa Trứ Vũ và Hoàng Phủ Vô Song, trong
anh khí.



Khí chất bẩm sinh tự nhiên, hảo sảng, nhưng lại cố tình tạo cho mình vẻ yếu đuối dịu dàng, thể hiện có phần cứng ngắc, khiến Hoa Trứ Vũ nhìn cũng

cảm thấy không được tự nhiên. Mà khi nàng ta cất tiếng, giọng nói còn có phần khàn đục, nhưng lại cố bày ra giọng điệu ngây thơ ngọt ngào: “Thần nữ An Dung bái kiến Thái Tử điện hạ!”



An Dung, Hoa Trứ Vũ ngưng mi, nhớ ra đây là thiên kim của Lại Bộ Thị Lang, nghe nói nàng ta có nghề thêu nổi tiếng nhất Vũ Đô. Đúng là nhìn người

không thể nhìn tướng mạo, một cô nương có vẻ bề ngoài thô lỗ, lại rất

xuất sắc trong việc nữ công.



“Miễn lễ, bình thân đi!” Hoàng Phủ Vô Song khoát tay áo tỏ vẻ xa cách.



Vẻ mặt An Dung ảm đạm, vốn hai gò má còn đang ửng đỏ, mà vì Hoàng Phủ Vô

Song không thèm nhìn đến nàng, màu đỏ dần nhạt đi, chuyển sang màu trắng bệch.



Hoàng Phủ Vô Song phớt lờ, hắn từ từ chuyển tầm mắt từ trên người Ôn Uyển

sang Hoàng Phủ Yên, nói: “Yên nhi, muội tới làm gì vậy?”



Hoàng Phủ Yên chu miệng, ngân nga nói: “Thái Tử ca ca có thể đến, Yên nhi sao lại không được? Chẳng mấy khi có dịp Vô Thương ca ca trở hành Khang

vương, tốt xấu gì Yên nhi cũng là muội muội, đến chúc mừng cũng không

được sao?”



Hoàng Phủ Vô Song nhếch môi cười lạnh, nói: “Ai mà chẳng biết Nhĩ túy ông chi ý bất tại tửu, tại hồ sơn thủy chi gian dã**!”



**ý của câu thơ này là người say không phải do rượu, còn có thể hiểu là ý

nghĩ không như lời nói, hoặc nghĩ một đằng làm một nẻo.



Hai má Hoàng Phủ Yên ửng đỏ, hờn dỗi nói: “Thái Tử ca ca, huynh nói cái gì? Rượu gì, sơn thủy gì?!”



Đang nói, chợt nghe thái giám Khang vương phủ cao giọng xướng: “Tả tướng Cơ Phượng Ly Cơ đại nhân đến!”



Hoàng Phủ Vô Song cười lạnh nói: “Nhìn đi, sơn thủy trong lòng muội đến rồi!”



Hoàng Phủ Yên ậm ừ mấy câu, sớm đã không nghe rõ Hoàng Phủ Vô Song vừa nói

điều gì, chỉ mải quay đầu ngóng về phía trước. Còn Ôn Uyển vốn đang bày

ra vẻ mặt mệt mỏi, cũng nhìn về phía trước cười yếu ớt. Chỉ có An Dung

vẫn nhìn về phía Hoàng Phủ Vô Song như cũ, trong mắt tràn đầy tình cảm.



Xem ra, An Dung này đã sớm đem trái tim mình đặt lên người Hoàng Phủ Vô

Song, chỉ là tâm tư của Hoàng Phủ Vô Song lại đặt hết lên người Ôn Uyển, không hề để ý tới có người đang chăm chú nhìn mình.



Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười, dõi theo ánh mắt của mọi người, nhìn về phía trước.



“Ta đến chậm, mong mọi người thứ tội!” Một giọng nói thản nhiên truyền tới qua màn sương đêm.



Giọng nói trong suốt như làn suối chảy, tao nhã giống như âm điệu tấu lên từ chiếc đàn cổ, mềm mại như mảnh tơ lụa.



Chính giọng nói này, trong đêm động phòng, lạnh lùng hưu nàng, cũng chính

giọng nói này, ở trên đài giám trảm, hạ lệnh giết chết phụ thân nàng.

Giọng nói tuyệt mĩ này, đối với nàng mà nói không khác gì ma âm, còn

giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim nàng, cắt lòng

nàng thành ngàn mảnh.



Nếu có thể được, nàng thà cả đời này không nghe thấy giọng nói này nữa. Vậy mà ngày đó cũng tới, Cơ Phượng Ly, cuộc chiến giữa chúng ta, chỉ vừa

mới bắt đầu.



Nàng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy thân ảnh của hắn trên hoa thuyền đêm đó, ánh mắt tràn ngập cừu hận, còn bị Hoàng Phủ Vô Song nhìn thấy. Lần này, không thể để bất kỳ kẻ nào nhận ra sự khác thường của nàng, nhất là Cơ

Phượng Ly.



Hoa Trứ Vũ vội vàng cụp mắt xuống, bình ổn tâm tình một lát mới dám ngẩng đầu nhìn lên.



Chỉ thấy một bóng người chậm rãi bước ra khỏi bóng đêm.



Dưới ánh đèn lồng kiều diễm, mông lung, thản nhiên phủ lên người hắn một màu sắc đầy ấm áp.



Hắn mặc một bộ y phục màu trắng bạc, phía trên có thêu những đóa Mặc Liên

rất lớn, từng đóa lại từng đóa, muôn hình muôn vẻ. Lúc bước đi chạm tới

vạt áo, những đóa Mặc Liên dao động không ngừng, rất giống bộ bộ sinh

liên.



Mái tóc đen cột cao, còn cắm một cây trâm bạch ngọc, làn sóng dao động

trong mắt chứa đầy ý cười, mang theo ba phần ôn nhã, ba phần thong dong, bốn phần kiêu ngạo bẩm sinh chậm rãi bước từng bước tới.