Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 65 :

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Một đóa bay về phía Lí đại nhân – người nói nàng giống hoa hải đường, một

đóa bay về phía Trương đại nhân vừa say mê nói hải đường giống nàng, còn một đóa khác, lại bay về phía Cơ Phượng Ly.



“Hoa nhi, nô tài đã tung hộ điện hạ, các vị đại nhân biểu diễn cho tốt.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói, nói xong, nàng chậm rãi lui về phía sau Hoàng

Phủ Vô Song, ẩn mình vào vùng ánh sáng u ám, bóng đêm phủ kín lên người

nàng, giống như nàng chưa bao giờ xuất hiện vậy.



Màn múa kiếm vừa rồi, nàng chỉ dùng hai thành nội lực, trong mắt mọi người, cũng không thấy được võ công nàng cao bao nhiêu, bọn họ chỉ cảm thấy

nàng múa rất đẹp mắt mà thôi. Bởi vì ở Vũ Đô, người có công lực như vậy

cũng không ít.



Hiển nhiên, mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong màn múa kiếm của Hoa Trứ

Vũ, cảm thấy kinh hãi không thôi, điệu múa vừa huyền ảo, uyển chuyển lại mang theo hơi thở tiêu sái, tự nhiên, bọn họ chưa từng gặp, thậm chí

còn chưa từng nghe nói qua! Lúc này, ai nấy đều đắm chìm trong suy nghĩ

của riêng mình, không có ai chú ý tới hoa trong tay Hoa Trứ Vũ đã tung

ra.



Lúc đóa hải đường đầu tiên ném ra, thì Lý đại nhân mỉm cười giơ tay ra đón

lấy, nhưng không ngờ Hoa nhi mang theo khí thế lạnh thấu xương, khiến

ngón tay hắn đau đớn tê dại, khớp ngón tay đột nhiên buông lỏng, hoa hải đường rơi xuống mặt đất. Còn cơ mặt hắn run lên một hồi, nhưng nhẫn

nhịn không phát ra âm thanh đau đớn.



Lúc đóa hải đường thứ hai bay tới chỗ vị Trương đại nhân kia, hắn đang nhập tâm suy nghĩ về màn múa kiếm kia, vậy mà đóa hoa rơi xuống chiếc trâm

trên đầu Trương đại nhân, cánh hoa trắng nổi bật trên nền tóc đen, thật

tươi đẹp, nhưng sắc mặt hắn không tốt chút nào, bởi vì nhìn qua đóa hoa

này không chạm tới da đầu hắn, nhưng khi chạm vào cây trâm trên đầu, lại làm hắn có cảm giác vừa bị người ta dùng một vật nặng đập vào đầu kêu

ong ong.



Đóa thứ ba được Cơ Phượng Ly tiếp được, hải đường trắng kiều diễm hạ giữa

những ngón tay hắn, cánh hoa chồng chất lên nhau, thấm đẫm hương thơm

mát lạnh.



Hoa như nhân kiều, nhân bỉ hoa kiều! (Hoa kiều diễm như người, người so với hoa còn muốn kiều diễm hơn)



“Tích hữu giai nhân Công Tôn thị.



Nhất vũ kiếm khí động tứ phương.



Quan giả như sơn sắc trở táng,



Thiên địa vi chi cửu đê ngang.



Quắc như Nghệ xạ cửu nhật lạc,



Kiểu như quần đế tham long tường.



Lai như lôi đình thu chấn nộ,



Bãi như giang hải ngưng thanh quang.



Dịch thơ:



Xưa người đẹp Công Tôn múa kiếm



Khí tung hoành rung chuyển bốn phương.
Nàng nhìn khắp xung quanh, xác định không có ai, mới thả người nhảy xuống,

không ngừng lướt qua những mái hiên. Vị trí những lầu các trong cung,

thậm chí cả khu trạm gác ngầm, nàng đã thăm dò qua một lượt, khắc sâu

trong lòng. Lần này ra ngoài, hoàn toàn không bị ai phát hiện.



Ra khỏi hoàng cung, Hoa Trứ Vũ đề khí, thong dong lướt qua mấy tòa nhà,

qua từng ngõ hẻm. Thân ảnh tung bay, lưu loát, nhanh như dòng nước chảy.



Nàng đã thuê một nhà dân ở gần hoàng cung. Căn phòng rất cũ, trên tường đá

bám đầy rêu xanh. Nàng nhảy qua một bức tường thấp, chạy vào trong

phòng, khi bước ra ngoài, trên người đã thay một bộ đồ màu trắng, trên

mặt có thêm một chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo.



Nàng biết người đàn ông hát trong bữa tiệc tên là Lưu Mặc, là một quan viên

trong triều, muốn tìm ra phủ đệ của ông ta cũng không khó. Khoảng cách

từ đây tới đó cũng không quá xa, dựa vào thân pháp của Hoa Trứ Vũ, chỉ

một lát đã tới.



Lưu phủ cũng nằm trong Kim Ngọc phường, nhưng phủ đệ không lớn lắm, cũng

không phải diện nhà cao cửa rộng, trông rất bình thường.



Hoa Trứ Vũ đi thẳng tới hậu viện, chạy dọc theo mấy bức tường vào trong.



Ánh trăng ngập tràn, trong không khí ẩm ướt, chỉ có hương hoa nhài thoang

thoảng trong đình viện. Hoa Trứ Vũ chạy dọc theo hành lang đến trước sân viện, nhìn thấy trong viện có một cây đại thụ, nàng nhún người bay lên

trên cây, nhìn xuyên qua những chạc cây sum suê và cánh cửa sổ khép hờ.



Vừa nhìn thấy, trong lòng cảm thấy kinh hãi. Mũi chân nhún xuống chạc cây, giống như chim sơn ca bay vào bên trong phòng.



Lưu Mặc hào hùng hát trên bữa tiệc tối này giờ đang ghé vào mặt bàn, máu

chảy ướt đẫm loang cả xuống sàn, trên lưng hắn, cắm một con dao sắc bén. Bên cạnh Lưu Mặc có thêm xác hai tên thị vệ, vẻ mặt khi chết trông rất

thê thảm. Đao pháp của thủ phạm quá ngoan độc, không đầy một chiêu đã

giết chết bọn họ.



Lưu Mặc vẫn chưa đứt hơi, khi hắn thấy Hoa Trứ Vũ tiến vào, còn nhìn thấy

chiếc mặt nạ trên mặt Hoa Trứ Vũ, hắn mở to mắt, thì thào nói: “Thiếu

tướng quân, là ngài sao, thiếu tướng quân……”



Hoa Trứ Vũ ngồi xuống trước mặt hắn, nheo mắt nói: “Không sai, ta hỏi

ngươi, ngươi là tướng sĩ dưới trướng Bình Tây hầu, đúng không?”



Lưu Mặc phun ra một ngụm máu, cúi đầu nói: “Hầu gia bảo ta tiềm phục trong Hổ quân…… Tận tay giao thứ này cho thiếu tướng quân!”



Hắn vừa nói, vừa đưa một mảnh lụa trắng ướt sũng máu đã vò thành cục vào trong tay Hoa Trứ Vũ.



Hoa Trứ Vũ thu vật kia lại, thấp giọng nói: “Là ai giết ngươi? Ngươi có biết không?”



Nhưng, Lưu Mặc không thể trả lời, ánh mắt của hắn bắt đầu tan rã, trong nháy

mắt đã ngừng thở. Bên ngoài viện có tiếng bước chân truyền tới, Hoa Trứ

Vũ trầm mặt xuống, tung người thoát ra bằng đường cửa sổ, nhảy lên chạc

cây đại thụ.



Chỉ thấy có một tên nô bộc thấp giọng báo: “Tướng quân, Tả tướng tới chơi!”