Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 66 : Cánh quạt mở ra, mây đen che kín

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Tên nô bộc đứng trước cửa thông báo hai lần, một lúc lâu sau không nghe

thấy tiếng người trả lời nên mới nghi ngờ đẩy cửa ra, khi vừa nhìn thấy

tình huống bên trong liền không kiềm chế nổi hô vang thành tiếng.



Đến lúc này, Hoa Trứ Vũ có muốn cũng không thể rời đi, nếu nàng đi ra ngoài lúc này chắc chắn sẽ bị phát hiện, huống hồ nàng cũng không định rời

đi, nàng rất muốn nhìn xem, chuyện này có quan hệ gì với Cơ Phượng Ly

hay không.



Trên yến hội, nàng thấy Lưu Mặc nhìn về những vách tường đổ nát bên trong

Hoa phủ, từ ánh mắt thê lương của hắn có thể nhận ra hắn có quen biết

với phụ thân, vì vậy nàng mới chạy tới đây tìm hiểu. Nhưng còn Cơ Phượng Ly thì sao, hắn vì chuyện gì mà tới đây?



Lúc này, Hoa Trứ Vũ thu liễm hơi thở, trốn phía trên chạc cây không hề nhúc nhích, những cành cây sum suê, rậm rạp kia cũng góp phần che kín chỗ ẩn thân của nàng.



Chỉ một lát sau, hành lang phía trước vang lên một loạt tiếng bước chân, có mấy bóng người băng băng lướt qua ánh trăng vội vã đi tới nơi này.

Người dẫn đầu đúng là đương triều Tả tướng Cơ Phượng Ly, vẫn chiếc

trường sam kia phiêu lãng bay theo làn gió, mang theo cả vẻ mị hoặc khó

nói nên lời. Theo sau hắn có dăm ba thị vệ, trong đó có một người đàn

ông dáng người vạm vỡ, Hoa Trứ Vũ nhận ra người này chính là người đêm

đó dùng mấy nén bạc thử võ công của nàng, một trong những thuộc hạ tâm

phúc của Cơ Phượng Ly — Đồng Thủ.



Hoa Trứ Vũ biết võ công người này rất cao, nàng ẩn nấp ngay trên đầu hắn nên càng không dám khinh thường.



Trong thư phòng Lưu Mặc lúc này có rất đông người, toàn bộ nến bên trong đã

được thắp lên, còn có tiếng khóc đứt quãng từ trong phòng truyền ra rất

thê thảm. Hoa Trứ Vũ nheo mắt lại, trên môi khẽ nở nụ cười lạnh.



“Chúng ta đến trễ rồi!” Cơ Phượng Ly nghe thấy tiếng khóc liền dừng bước, vỗ nhẹ chiết phiến trong lòng bàn tay, tiếc nuối nói.



“Tướng gia, bên trong đầy mùi máu tanh, ngài nên ở ngoài này, để thuộc hạ vào

trong nhìn xem!” Đồng Thủ thấp giọng nói, nói xong liền bước nhanh vào

trong phòng.



Đêm càng lúc càng khuya, ánh trăng liên tục rót xuống đổ đầy ánh sáng rực rỡ.



Cơ Phượng Ly chắp tay phía sau lưng, cách gốc cây đại thụ Hoa Trứ Vũ ẩn

mình không xa, thân ảnh tao nhã đổ thành một chiếc bóng cao lớn. Lúc

này, thuộc hạ có võ công cao nhất bên cạnh hắn là Đồng Thủ đang ở phòng

trong, đôi tay Hoa Trứ Vũ run lên không thể kiềm chế được. Mỗi lần nhìn

thấy Cơ Phượng Ly, nàng luôn cảm thấy khí huyết sôi trào, không thể kìm

nén được.



Dù sao, thân phận hiện tại của nàng chính là Ngân diện Tu la, trên người

đã mang tội danh tạo phản, có thêm tội ám sát Tả tướng, thì cũng không

đáng là bao.



Nghĩ đến đây, trường kiếm trong tay Hoa Trứ Vũ giống như cảm nhận được tâm

tình của nàng, phát ra một tiếng vù vù, Hoa Trứ Vũ thả lỏng người nhảy

xuống, kiếm quang sắc bén bay từ trên xuống dưới, đâm về phía Cơ Phượng
chút, cái gì cũng chỉ biết một chút, nên không có gì quá tinh thông, có

thể vì những người kia chưa từng được nhìn thấy nên cảm thấy hứng thú,

chứ người khác múa có khi còn đẹp hơn nô tài nhiều.” Hoa Trứ Vũ thản

nhiên nói.



“Sau này, lúc nào chỉ có ta với ngươi ở cũng một chỗ ngươi không cần tự xưng là nô tài, bản điện hạ biết người tài như người phải làm thân nô tài là chuyện vô cùng uất ức. Ngươi bị tịnh thân cũng là lỗi của ta. Bản điện

hạ hứa với ngươi, nếu có một ngày đăng cơ làm hoàng đế, tuyệt đối không

bao giờ bạc đãi ngươi!” Hoàng Phủ Vô Song đứng lên rời khỏi bể tắm, lấy

một chiếc khăn trắng vây quanh mình, chậm rãi đi ra ngoài.



Hoa Trứ Vũ cũng không vì lời hứa hẹn của hắn, chỉ bình tĩnh đi theo hắn ra ngoài.



“Lát nữa bản điện hạ sẽ đi gặp phụ hoàng, ngươi giúp ta chọn một bộ quần áo đi!” Hoàng Phủ Vô Song nhíu mày nói.



Hoa Trứ Vũ đành phải đi tới tủ quần áo chọn lựa giúp hắn, rồi hỏi: “Bộ này được không?”



“Màu đen ấy hả?” Hoàng Phủ Vô Song chau mày.



Hoa Trứ Vũ cười nói: “Điện hạ mặc vào thử xem!”



Hoàng Phủ Vô Song mặc quần áo áo, Hoa Trứ Vũ còn giúp hắn thắt lưng, sau đó

lui về phía sau đánh giá. Dáng người trẻ trung, màu da như ngọc, rất hợp với bộ y phục màu đen màu đen khảm kim tuyến, không quá đơn điệu nhàm

chán, còn bộc lộ vẻ tôn quý của hắn, nhìn trông có vẻ trưởng thành hơn

một chút.



Hoàng Phủ Vô Song soi mình trước gương cũng cảm thấy hài lòng, lúc này hắn

mới rời tẩm điện tới gặp hoàng đế. Lúc đi, còn không quên nói chuyện đã

đồng ý với Hoa Trứ Vũ.



Chỉ một lát sau, Hoàng Phủ Vô Song đã trở về, gương mặt tuấn mỹ âm trầm như có mây đen bao phủ.



Trong lòng Hoa Trứ Vũ trầm xuống, còn nghĩ hắn vì tâu với hoàng đệ việc mở Tư Thuyền ở Kinh Lăng bị trách mắng, nhưng không ngờ việc này đã được

Hoàng Thượng ân chuẩn.



Trong lòng Hoa Trứ Vũ vui mừng không thôi, tiểu sát tinh này cũng rất biết

giữ lời. Nhưng nếu đã được ân chuẩn, sao hắn lại bực bội như vậy.



Hoa Trứ Vũ lén lút hỏi thăm Tiểu Phúc Tử đi cùng Hoàng Phủ Vô Song. Lúc này mới biết, Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương đã thành niên, Thái Tử điện

hạ cũng không còn nhỏ, nên Viêm Đế quyết định tháng sau sẽ tuyển phi cho hai vị hoàng tử này.



“Đây là chuyện tốt, sao điện hạ lại mất hứng?” Hoa Trứ Vũ lặng lẽ hỏi.



“Tâm tư của điện hạ ngươi còn không rõ sao, đáng tiếc là Ôn tiểu thư không tham gia dự tuyển.” Tiểu Phúc Tử khẽ nói.



“Vì sao, không phải các tiểu thư của quan viên trong triều và các quan địa

phương từ ngũ phẩm trở lên chỉ cần đủ tuổi và chưa có hôn ước……” Hoa Trứ Vũ lời còn chưa nói xong, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. “Không lẽ Ôn

tiểu thư đã đính hôn rồi sao?



“Không sai, nghe nói là mới nghị thân với Cơ tướng tháng trước.” Tiểu Phúc Tử cẩn thận nói.