Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 67 : Thi hành tiểu kế, thắng

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


“Thì ra là thế!” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nheo mắt, trong đôi mắt trong suốt

hiện lên vài tia bén nhọn, giống như có dòng nước ngầm chảy qua, nhiếp

phách đoạt hồn.



Nhưng hình như có chỗ nào không đúng? Nếu đã nghị thân vào tháng trước, chẳng lẽ Hoàng Phủ Vô Song cũng không biết? Lúc nào hắn cũng chú ý tới Ôn

Uyển mà. Huống hồ, việc đệ nhất công tử Nam Triều kết lương duyên với đệ nhất tài nữ, sao dân chúng trong thành Vũ Đô có thể yên tĩnh như vậy?

Nếu họ biết chỉ sợ đã lật tung trời rồi!



Nhớ lại ngày nàng gả cho Cơ Phượng Ly giống như một viên đá đáp xuống làm

cả hồ dậy sóng, khắp nơi đều bàn luận về chuyện này. Mà bây giờ, cảnh

tượng sóng êm biển lặng này, chỉ có thể minh chứng cho một chuyện.



Đó là Cơ Phượng Ly không hề nghị thân với Ôn Uyển, hoặc sau khi Viêm Đế hạ thánh chỉ mới vội vàng nghị thân. Việc tuyển phi hàng năm, những cô

nương nào không muốn vào cung đều vội vàng tìm người gả đi. Có thể chắc

chắn Ôn Uyển không thích Hoàng Phủ Vô Song, chỉ cần nhìn vào đêm du

thuyền nàng ta từ chối lời mời của Hoàng Phủ Vô Song là có thể nhận ra.



Bây giờ có phải cũng đang tìm cớ? Không muốn làm phi tử của Hoàng Phủ Vô Song?



Nếu đúng thật như vậy, Cơ Phượng Ly kia rất che chở, bảo vệ Ôn Uyển.



Giống như lần trước, vì không muốn để Ôn Uyển tới Bắc Triều hòa thân, nên hắn đã để nàng làm một quân cờ đi chịu chết thay Ôn Uyển, còn bây giờ, vì

không muốn để Ôn Uyển vào cung, hắn lại cùng Ôn Uyển nghị thân.



Có lẽ Cơ Phượng Ly và Ôn Uyển thật sự có tình ý, nghị thân cũng có thể là

thật, nhưng việc nghị thân này đã gợi lên thù mới hận cũ trong lòng Hoa

Trứ Vũ.



Không kể đến những tướng sĩ đã chết trên pháp trường, chỉ riêng Cẩm Sắc vì Ôn Uyển mà đánh mất sinh mệnh tươi đẹp như hoa của mình, hơn nữa, trước

khi chết còn bị lăng nhục nặng nề.



Tuy nàng bị vùi trong tuyết không chứng kiến tận mắt, nhưng tiếng hét thảm

kia của Cẩm Sắc, đâm thẳng vào tai nàng, đau tới tận tim. Những vết

thương đao kiếm không thể khiến Cẩm Sắc hoảng sợ tới mức đó, trừ khi……



Hoa Trứ Vũ không dám nghĩ tiếp, vội vàng đứng lên, cảm thấy trong lòng đau đớn khó thở.



Chẳng lẽ tính mạng của đệ nhất tài nữ Nam Triều quý giá hơn tính mạng Cẩm Sắc và Hoa Trứ Vũ nàng hay sao?



Cẩm Sắc đã chôn xương nơi đồng không mông quạnh, mà Cơ Phượng Ly lại thăng quan tiến chức, còn kết thân với Ôn gia!



Hoa Trứ Vũ nhếch môi cười lạnh, dung nhan trắng trong mộc mạc, an tĩnh mà

tái nhợt, trong mắt như có một ngọn lửa đang bùng cháy pha lẫn vài phần

đau đớn.



Nàng sẽ không cho Cơ Phượng Ly đắc ý thêm nữa!



Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết tâm trạng Hoàng Phủ Vô Song lúc này rất

không tốt, những tiểu thái giám ngày thường chuyên bị Hoàng Phủ Vô Song

dọa tới mất mật đứng trước cửa điện đưa đẩy chén trà cho nhau, ai cũng

không dám vào trong. Vừa nhìn thấy Hoa Trứ Vũ đi tới, một tiểu thái giám vội vàng nhét chén trà vào tay Hoa Trứ Vũ, cười lấy lòng nói: “Nguyên

Bảo, điện hạ sủng ngươi nhất, ngươi vào là hợp nhất! Ta còn có chuyện,

đi trước đây!” Nói xong, hai tiểu thái giám kia chạy nhanh chối chết.



Từ lúc nào nàng là người được sủng nhất vậy? Hoa Trứ Vũ nhíu mày bưng chèn trà vào trong. Nàng cũng có việc muốn tìm Hoàng Phủ Vô Song, mà nàng

cũng không sợ hắn tức giận!



Nhưng mọi chuyện không hề giống như tưởng tượng.



Khi vòng qua bình phong cửu khúc, nhìn thấy người ngồi co mình trên ghế dựa, Hoa Trứ Vũ giật mình sửng sốt.



Hoàng Phủ Vô Song đang khóc.



Điều này khiến Hoa Trứ Vũ bất ngờ, dựa vào tính cách của Hoàng Phủ Vô Song

chắc đã đập phá mọi thứ tan nát, nàng còn nhớ lần du thuyền trước, khi
linh tinh như chuyện ma quỷ thì còn biết chuyện gì khác, trước nay, bản

tiểu thư chưa bao giờ để ý.”



“Ôn tiểu thư, người vừa rồi chính là thiên hạ đệ nhất bói toán, những quẻ

hắn từng bói không có quẻ nào không thiêng! Ôn tiểu thư, có phải cô cũng vào cung tuyển phi hay không, thật đáng chúc mừng, chúc mừng……” trong

lầu một có người cao giọng nói.



Ôn Uyển nhíu mày, nâng tà váy lên chậm rãi bước lên lầu hai.



Hoa Trứ Vũ ngồi phía bên trong, xuyên qua bức rèm che nhìn thấy cả lầu hai

cũng trở nên nhộn nhịp, trong đôi mắt trong suốt hiện lên một tia sắc

bén. Nàng xoay tròn chén rượu trong tay, ngửa đầu uống cạn, mùi hương

thơm mát kia trong nháy mắt đã đốt cháy cổ họng.



Có lẽ vì ở chiến trường quá lâu, nàng không giống với những cô nương khác, chỉ thích tự rót rượu uống một mình. Cảm giác cô độc uống rượu cũng

được coi là một cách tiêu khiển, nhưng từ sau khi bị Cơ Phượng Ly hạ

độc, nàng lại có bản năng bài xích rượu. Mọi lần đều cố tránh không

uống, nhưng không hiểu sao chén rượu hôm nay lại khiến nàng có cảm giác

sảng khoái.



Nhưng ngay cả lúc uống rượu, nàng vẫn phải duy trì sự tỉnh táo của mình.



Giống như số mệnh vậy, cho dù là người không tin vào số mệnh, nhưng những

người khác lại thà tin là có chứ không thể không tin. Nghĩ lại cũng thấy phong thái của Ôn Uyển cũng không khác Hoàng hậu tương lai là mấy,

không lẽ lại gả cho Cơ Phượng Ly?



Nếu gả đi như vậy, chẳng phải dân chúng sẽ cho rằng Nam Triều sớm muộn cũng bị Cơ Phượng Ly lật đổ, bọn họ sẽ là Hoàng đế và Hoàng hậu tương lại

của tất cả mọi người.



Cho nên Viêm Đế sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, mà Cơ Phượng Ly,

cho dù hắn là Tả tướng thì sao, hắn cũng chỉ người dưới một người trên

vạn người, hắn dám cưới Ôn Uyển sao?



Ôn Uyển ngồi ở Túy Tiên phường không lâu, liền vội vã rời khỏi lầu hai đi ra ngoài.



Hoa Trứ Vũ rót đầy chén rượu, uống cạn một ly cuối cùng, mọi chuyện đã xử

lý xong, nàng cũng nên quay về, Hoàng Phủ Vô Song còn đang chờ tin tức

của nàng.



Hoa Trứ Vũ tháo khăn che mặt xuống, đổi lại bộ quần áo xanh thành trang

phục thái giám, rồi mới mở cửa phòng ra. Ngoài cửa là mấy tên thị vệ đi

theo nàng tới đây.



Nàng dẫn theo mấy tên thị vệ, đi xuống dưới lầu.



Nhưng nàng không ngờ, dưới tầng lầu lại đụng phải Ôn Uyển vừa quay lại, đi cùng với nàng ta, còn có Cơ Phượng Ly.



Oan gia ngõ hẹp!



Có lẽ hôm nay Ôn Uyển có hẹn với Cơ Phượng Ly ở đây, hoặc cũng có thể Cơ

Phượng Ly nhận được tin tức của Ôn Uyển, nên vội chạy tới đây.



Cho dù thế nào, bọn họ cũng đã nhìn thấy nhau.



“Ngươi không phải là…… Ngươi không phải là người đoán được câu đố đèn của

tướng gia sao?” Thị nữ Oanh nhi mở to mắt chỉ vào Hoa Trứ Vũ nói, đêm

yến hội ở phủ Khang vương, Oanh nhi không được đi theo, nên không biết

Hoa Trứ Vũ là thái giám. Nàng ta chỉ nhận ra Hoa Trứ Vũ là người đoán

được câu đố đèn của Cơ Phượng Ly, lúc này thấy nàng mặc trang phục thái

giám, tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng.



“Ái chà! Đây không phải là Tướng gia và Ôn tiểu thư sao? Sao hôm nay lại

rảnh rỗi đến Túy Tiên phường thế này?” Hoa Trứ Vũ tươi cười rạng rỡ.