Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 68 : Yêu nghiệt mê hoặc chủ

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Cơ Phượng Ly mỉm cười đưa mắt nhìn một vòng quanh đại sảnh Túy Tiên

phường, ánh mắt không dừng lại một chỗ cố định nào, nhưng mọi người

trong phòng đều cảm thấy Cơ Phượng Ly như đang nhìn bọn họ. Ánh mắt

trông ôn hòa như làn gió xuân thổi qua lại khiến mọi người cảm thấy một

cỗ sức ép nặng nề. Lúc này, những tiếng bàn tán ầm ỹ về chuyện của Ôn

Uyển trầm lắng xuống, không còn nghe thấy tiếng gì nữa.



Cơ Phượng Ly vẫn mỉm cười, hắn khẽ vuốt cằm nhìn Hoa Trứ Vũ nói: “Là ngọn gió nào đã thổi Bảo công công tới Túy Tiên phường vậy?



Hoa Trứ Vũ chỉ vào điểm tâm trong tay tên thị vệ phía sau nói: “Tướng gia,

ngài không biết sao, hôm nay Thái Tử điện hạ muốn ăn điểm tâm ở Túy Tiên phường, để bọn thị vệ đi mua ta không thấy yên tâm, đánh phải đi theo

bọn họ một chuyện. Cũng phải về cung ngay đây!”



Ôn Uyển đứng một bên thản nhiên nói: “Điểm tâm? Ta chưa từng nghe nói Thái Tử điện hạ thích ăn điểm tâm ở đây.”



Hoa Trứ Vũ thản nhiên nhìn Ôn Uyển, vân đạm phong khinh cười nói: “Thái Tử

điện hạ thích ăn điểm tâm ở đâu đương nhiên Ôn tiểu thư không biết.

Nhưng Ôn tiểu thư thích ăn điểm tâm ở đâu, thích uống trà nhà ai, thích

mua trang sức ở tiệm nào, điện hạ chúng ta rõ ràng vô cùng!” Nhìn Hoàng

Phủ Vô Song quan tâm tới Ôn Uyển như vậy, trong lòng Hoa Trứ Vũ cảm thấy chua xót, đứa trẻ này cũng thật quá si tình.



Sắc mặt Ôn Uyển vốn đang tái bệch, khi nghe thấy những lời này liền tối sầm lại: “Thái Tử điện hạ đã quá quan tâm tới thần nữ rồi!” Bỗng nhiên, nụ

cười ngưng lại, cất giọng nói lạnh như băng “Hôm nay Bảo công công đến

Túy Tiên phường cũng thật khéo, không biết Bảo công công có quen một vị

đạo sĩ!”



“Ôn tiểu thư nói gì vậy, chúng ta là người làm nô tài, ngày ngày ở trong

cung sao có thể quen với đạo sĩ, nhưng hình như Ôn tiểu thư có biết thì

phải, không phải vừa rồi có một đạo sĩ đứng nói chuyện cùng Ôn tiểu thư

sao, không biết là có chuyện gì vậy?“Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.



Cơ Phượng Ly bước về phía trước, mỉm cười nói: “Bảo công công, khó có dịp

gặp nhau, không biết có thể tới chỗ khác nói chuyện hay không! Đứng nói ở chỗ này không tiện lắm!”



Trong mắt Hoa Trứ Vũ tràn đầy ý cười, nói: “Không phải Nguyên Bảo không nể

mặt tướng gia, nhưng điện hạ đang chờ nô tài cầm điểm tâm về, tướng gia

cũng biết tính của điện hạ rồi đấy, nếu chậm trễ, một roi cũng không

thiếu.



“Vậy thế này, hay là để bản tướng sai thị vệ hộ tống mấy người kia đưa điểm

tâm về trước, được không?” Cơ Phượng Ly chậm rãi nói.



Ý của Cơ Phượng Ly là phải nói chuyện bằng được với Hoa Trứ Vũ. Trong

lòng Hoa Trứ Vũ tức giận, nhưng không bộc lộ ra ngoài mà vẫn cười nói

như cũ: “Nếu tướng gia coi trọng như vậy, nô tài cung kính không bằng

tuân mệnh.” Hiển nhiên Cơ Phượng Ly đã đoán ra lời tiên đoán kia là do

nàng sắp đặt. Nhưng dưới ánh mắt bao nhiêu người ở Túy Tiên phường, Cơ

Phượng Ly cũng không thể làm gì nàng!



Thù giữa hắn với nàng, xem như đã kết từ lúc này.



“Bảo công công khách khí rồi!” Cơ Phượng Ly khách khí nói, rồi quay đầu nhìn Ôn Uyển, “Uyển nhi, ngươi về phủ trước đi, ta muốn bàn luận với Bảo

công công vài chuyện!”



Ôn Uyển đang căng thẳng, nghe thấy lời Cơ Phượng Ly nói, trên mặt nở ra nụ cười cúi đầu nói: “Vậy Uyển nhi đi trước, Tướng gia bảo trọng!” Nói

xong, lạnh lùng nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, rồi mới xoay người bỏ đi.



Hoa Trứ Vũ và Cơ Phượng Ly đi theo Tiểu Nhị lên lầu ba, có một người đàn

ông hơn ba mươi tuổi mặc áo choàng dài màu lam bước lên trước tiếp đón,

cúi người cười nói: “Tướng gia, lâu lắm mới thấy tới, mau vào trong đi!
vì bị tàn phế nên mới phải hành nghề khất cái, xin ăn.”



“Tiểu Bảo Nhi, đổi khúc khác đi, khúc này của ngươi đã lôi hết ruột gan của

ta ra rồi, mau trả lại cho ta!” Hoàng Phủ Vô Song không ngừng vỗ ngực

thảm thiết nói.



Hoa Trứ Vũ khẽ cười, rồi bắt đầu đàn một khúc khác, cũng chính là khúc từng đàn ở Túy Tiên phường — cảnh xuân tươi đẹp.



Còn chưa tấu hết bài, liền cảm giác được có người đi vòng qua cổng Nguyệt

hoa viên tới đây. Chỉ một lát sau, đã nghe thấy giọng Thường công công

lanh lảnh hô vang: “Hoàng Thượng giá lâm!



Hoàng Phủ Vô Song vừa nghe thấy, cuống quít chạy xuống giường, do không tìm

thấy guốc gỗ đâu, đành dùng chân trần quỳ trên mặt đất.



Hoa Trứ Vũ vội vàng dừng tay, cùng mấy thái giám, cung nữ khác quỳ xuống nền đá lạnh lẽo.



Viêm Đế đại giá Đông cung, đây là chuyện từ khi Hoa Trứ Vũ tiến cung chưa

từng thấy qua. Cũng không biết vì sao ông ta lại tới vào lúc này, nhưng

Hoa Trứ Vũ có thể cảm nhận được sự tức giận mãnh liệt tản mát từ dáng

người uy nghiêm đứng trước mặt.



“Ai là Nguyên Bảo, mau tới kiến giá!” Giọng Thường công công lanh lảnh

xuyên qua bầu không khí mùa hè oi bức, khiến người khác nghe được phát

run vì lạnh.



Hoa Trứ Vũ cuống quít chạy tới, cao giọng đáp: “Nô tài chính là Nguyên

Bảo!” Ánh mắt Viêm Đế sắc bén nhìn vào cây đàn ngọc Lục Khởi, lại nhìn

đôi chân trần của Hoàng Phủ Vô Song, lạnh lùng hỏi: “Khúc vừa rồi là

ngươi đàn sao?”



“Vâng!” Hoa Trứ Vũ đáp lời, giọng nói vô cùng êm tai.



Viêm Đế hơi nheo mắt lại, cũng không bảo Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu lên, chỉ lạnh

lùng ra lệnh: “Đem tên yêu nghiệt mê hoặc chủ nhân này ra ngoài đánh

chết!”



Trong lòng Hoa Trứ Vũ rơi lộp bộp, hóa ra lý do ông ta tới đây, là vì nàng sao.



Đánh chết?



Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu nhìn lên, nhìn xem ai dám đánh chết nàng?!



“Không biết nô tài đã phạm vào tội gì, mong bệ hạ chỉ rõ!” Hoa Trứ Vũ điềm nhiên hỏi.



“Đúng vậy, phụ hoàng, Nguyên Bảo đã phạm tội gì?” Hoàng Phủ Vô Song cũng bị dọa không nhẹ, cuống quít ngẩng đầu lên hỏi.



Phạm vào tội gì, chỉ thấy Viêm Đế tức giận không nói nên lời.



Hôm nay vừa mới lâm triều, đã có vài đại thần liên tiếp đang tấu, nói Thái Tử điện hạ sủng hạnh một tên tiểu thái giám.



Vào đầu mùa hạ từng lén lút mang theo tiểu thái giám đi Thanh hồ du ngoạn.

Lúc đi Giang Bắc phát chẩn thiên tai, cũng cho tiểu rất giám kia đi

theo. Trong yến tiệc ở phủ Khang vương, tiểu thái giám kia còn thay Thái Tử điện hạ nhận tửu lệnh, biểu diễn một màn múa kiếm.



Theo lời mấy tên đại thần này, khúc kiếm vũ kia vô cùng dịu dàng uyển

chuyển, ngay cả thiên kim của Ôn Thái Phó cũng tự nhận không bằng. Huống chi, tiểu thái giám kia còn có vẻ bề ngoài xinh đẹp hơn cả nữ nhân, đầy vẻ mị hoặc, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ e Thái Tử điện hạ sẽ sa vào

con đường đoạn tụ, sao có thể đảm nhận trọng trách cai quản thiên hạ.