Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 69 : Bó thuốc, ôm mông trốn như chuột

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Khi Viêm Đế nhìn thấy những bản tấu này, lập tức giận sôi lên.



Tuy trước nay Hoàng Phủ Vô Song luôn gây trò náo loạn nhưng vẫn là một đứa

trẻ thông minh, đối với chuyện đại sự quốc gia vẫn luôn có chừng mực.

Tuy thỉnh thoảng còn bày trò nghịch ngợm khiến ông đau đầu không thôi,

nhưng cũng không có chuyện nào được tính là nghiêm trọng.



Long dương chi nhạc? Đoạn tụ chi phích? Mà đối phương còn là một tên thái giám?



Tin tức này đối với Viêm Đế mà nói, không khác gì sét đánh ngang tai.



Đây là một vụ bê bối đầy tai tiếng, tệ hơn nữa là tất cả bá quan văn võ

trong triều đều biết, bảo ông không phẫn nộ thế nào được?



Bỏ lại những bản tấu kia, cũng không màng đến thân thể đang mệt mỏi, ông

vội vã đi tới Đông cung. Không ngờ vừa mới tới nơi, đã nghe thấy một

khúc nhạc du dương đẹp đẽ, mê hoặc lòng người, còn là do thái giám kia

tấu lên.



Bảo sao ông tức tới mức này!



Mà tên nghiệp chướng này còn muốn che chở cho tên yêu nghiệt kia, hắn càng làm như vậy, Viêm Đế càng tin những điều trong bản tấu kia là thật, lửa giận dâng cao ngùn ngụt.



“Hoàng Thượng, xin người bớt giận, đừng để tổn hại tới cơ thể.” Thường công

công đỡ Viêm Đế ngồi xuống chiếc giường trúc Hoàng Phủ Vô Song vừa mới

nằm kia.



Hoa Trứ Vũ quỳ trên mặt đất, hai chân bắt đầu tê dại nhưng sống lưng vẫn

thẳng tắp. Nghe thấy Viêm Đế ra lệnh cho những thái giám, cung nữ khác

ra ngoài, trên mặt đất chỉ còn hai người đang quỳ là nàng và Hoàng Phủ

Vô Song.



“Được lắm, các ngươi hỏi vì sao, trẫm sẽ nói cho các ngươi biết. Nghiệp

chướng, bây giờ trẫm không chỉ muốn đánh chết tên nô tài này, còn muốn

phạt cả ngươi.” Giọng nói lạnh lùng của Viêm Đế truyền tới, mang theo cả sự tức giận khó giấu, “Thường công công, ngươi nói thay trẫm!”



“Vâng!” Thường công công đáp lời, hắng giọng khẽ nói: “Hôm nay, lúc lâm triều

có người dâng tấu, nói bên cạnh Thái Tử điện hạ có một thái giám, nhân

phẩm không đứng đắn, mê hoặc cả thể xác và linh hồn Thái Tử, hồi đầu hạ

từng theo Thái Tử điện hạ ra khỏi cung du ngoạn, trong đêm yến tiệc ở

Khang vương phủ lại dùng một điệu múa kiếm quyến rũ điện hạ!”



Hoa Trứ Vũ nghe Thường công công nói xong cảm thấy rất tức giận, cả người

nàng run lên, trong mắt bừng bừng lửa giận, ngón tay bám chặt vào tảng

đá dưới chân, suýt nữa phá nát cả con đường đá này.



Việc này chắc chắn là do Cơ Phượng Ly bày ra. Bảo sao hôm qua hắn hỏi nàng

có biết chơi cờ hay không, thì ra, đây là một ván cờ. Mấy ngày trước,

nàng thắng hắn một quân, hôm nay tới lượt hắn đánh trả.



Gậy ông đập lưng ông! Hắn cũng dùng những lời đồn đại công kích nàng.



Hoa Trứ Vũ cúi đầu, vẻ mặt trầm ngâm tĩnh lặng nhưng trong đầu xoay chuyển

nhanh như chớp, nghĩ xem nên tránh khỏi kiếp nạn này như thế nào.



Yêu nghiệt mê hoặc chủ, tội danh này cũng thật lớn, nếu là thật thì nàng

phải chết không nghi ngờ. Chỉ không ngờ, một tiểu thái giám mà cũng bị

gán cho tội danh này, thật làm người ta khóc không ra nước mắt.




Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy, mở to đôi mắt tràn ngập ai oán nhìn nàng, “Lần

này là do bản điện hạ gây họa, khiến ngươi chọc tức Cơ Phượng Ly nên mới bị hắn trả thù như vậy! Dù sao, cũng nên để bản điện hạ bôi thuốc cho

ngươi một lần, nếu không ta sẽ cảm thấy không yên lòng!”



Hoa Trứ Vũ tiếp tục cười nói: “Điện hạ, vết thương của nô tài thật sự không đáng ngại, nô tài ra ngoài trước.”



Nói xong liền xoay người đi về phía cửa.



Hoàng Phủ Vô Song cầm lọ thuốc đuổi theo, Hoa Trứ Vũ chạy trối chết, không, phải nói là cong mông chạy như chuột mới đúng.



Sự kiện yêu nghiệt mê hoặc chủ nhân không loại bỏ được Hoa Trứ Vũ, nhưng vẫn để lại tai họa về sau.



Tuy Hoàng Phủ Vô Song không phải người đoạn tụ, nhưng trải qua chuyện này,

mỗi khi nhìn thấy gương mặt trắng mịn như tuyết của Hoa Trứ Vũ, hắn lại

không ngừng suy nghĩ linh tinh, khi nhìn thấy cổ tay Hoa Trứ Vũ, chỉ

muốn cầm lấy không bao giờ buông ra nữa, khi nhìn thấy vòng eo mảnh mai

của Hoa Trứ Vũ, chỉ muốn ôm chặt lấy. Cảm giác này, khiến Hoàng Phủ Vô

Song phiền não không thôi.



Có nhiều lúc, Hoàng Phủ Vô Song nghi ngờ, có phải hắn bị đoạn tụ thật hay không?!



Liệu có phải đã trưởng thành, dục vọng trong người càng lúc càng mãnh liệt, nên mới có những suy nghĩ hàm hồ như vậy.



Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Vô Song chỉ mong việc tuyển phi tiến hành càng nhanh càng tốt, để Ôn Uyển sớm trở thành Thái Tử phi. Lúc đó hắn sẽ không

nghĩ linh tinh như bây giờ nữa. Mà việc tuyển phi, cũng sắp đến lúc kết

thúc, có hơn mười tú nữ được tuyển vào cung, Ôn Uyển, An Dung, đều có

mặt trong danh sách.



Nhưng Hoàng Thượng vẫn chưa hạ chỉ quyết định ai là thái tử phi, ai là Khang

Vương phi. Nhân dịp tới hành cung tránh nóng, Viêm Đế quyết định nghỉ

ngơi trước, sau khi trở về mới bắt đầu chọn lựa trong số các tú nữ.



Hoàng Phủ Vô Song muốn tìm một cung nữ thị tẩm, nhưng nghĩ kỹ lại muốn đem

thân thể thuần khiết của mình trao cho ý trung nhân, thành ra cả ngày

đều đứng ngồi không yên.



Tháng sáu hàng năm, hoàng thất đều theo Thanh hồ xuôi lên dòng Thanh Giang

tới hành cung nghỉ hè, năm nay cũng không ngoại lệ. Đến đầu tháng sáu,

việc tuyển phi đến giai đoạn kết thúc, Lễ bộ thượng thư dâng tấu chương

lên hoàng đế, chọn ngày tốt xuất hành.



Hoàng đế, hoàng hậu, phi tử, Thái Tử, thân vương, cận thần, ngoại thích, mười tú nữ mới tuyển chọn, thống lĩnh cấm vệ quân……Tất cả đều ngồi lên

thuyền rời khỏi Hoàng cung.



Ngày thường, trên mặt sông Thanh giang rất phồn hoa, nhưng vào hôm hoàng đế

xuất cung, một bóng người cũng không thấy, chỉ có những thị vệ đứng đầy

hai bên bờ sông, khung cảnh trang nghiêm vô cùng.



Trên mặt sông, có một chiếc thuyền lớn dẫn theo vài chiếc thuyền nhỏ. Hoàng

thượng và các thân vương ngồi cùng một thuyền, nhóm hoàng hậu, phi tử

ngồi chung một chiếc, nhóm tú nữ một chiếc, Hoàng Phủ Vô Song và Khang

vương một chiếc, Hoa Trứ Vũ là thái giám của Hoàng Phủ Vô Song nên cũng

được ngồi chung thuyền với hắn.



Võ tướng được phân bổ đều lên các thuyền, đi theo hộ vệ. Hơn một trăm

chiếc thuyền, thuận lợi đi thẳng một đường lên thượng nguồn Giang Bắc.