Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 72 : Bất nam bất nữ
Ngày đăng: 14:29 18/04/20
Hoàng Phủ Vô Song dẫn theo Hoa Trứ Vũ, dọc theo cầu đá, đi ngang qua một hồ
nước, chuyển qua bảy, tám dãy hành lang mới đến được Trúc Uyển ở phía
đông, Hoàng Phủ Vô Song không cho người bẩm báo, mà trực tiếp đi vào
phòng Cơ Phượng Ly.
Trong phòng không có người, chỉ có mùi hương thoang thoảng quấn quít tỏa ra
từ chiếc lô hương trên đài làm từ men sứ xanh trắng, thanh tịnh, đẹp đẽ, mùi hương mát lạnh thấm vào ruột gan.
Hoàng Phủ Vô Song thấy rất khó hiểu, hắn không ngờ, mới sáng sớm mà cũng
không thấy Cơ Phượng Ly ở trong phòng, liền nheo mắt hỏi mấy tên thị vệ
bên ngoài: “Tướng gia đâu?”
Một nho sinh áo lam đi từ thiên phòng tới, người này có vẻ mặt tuấn tú,
thần sắc ôn hòa, con ngươi đen thâm thúy, khóe môi lúc nào cũng cong lên như gặp chuyện vui mừng. Khi hắn nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Song, liền cung kính hành lễ, nhưng đôi mắt lại lơ đãng nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, trong
mắt, còn có vài phần hứng thú,
Chỉ là, trên môi hắn, vẫn là vẻ tươi cười như trước.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn nàng có phần tò mò, lại giống như đang cố nén cười, còn có phần tiếc nuối, không những thế còn mang theo sự
hứng thú, tóm lại là vô cùng phức tạp. Thật ra, từ sáng hôm nay, khi
nàng đi theo Hoàng Phủ Vô Song dạo trong hành cung, mọi người đều nhìn
nàng với ánh mắt quái dị này, không ngờ, việc nàng tùy hứng đánh Cơ
Phượng Ly tới hoa rơi nước chảy, đã nâng vị thế của nàng lên, khiến nàng trở thành một người nổi tiếng khắp hành cung.
Cho Tả tướng đương triều mấy cái tát, còn dứt cả một mảng tóc của hắn
xuống, việc này, khiến những tên thái giám khác bội phục không thôi.
Nhưng, nàng cũng đã đắc tội với không ít cung nữ ái mộ Cơ Phượng Ly, mấy cung nữ kia nhìn thấy nàng, ánh mắt đó, giống như muốn băm vằm nàng ra
cho hả giận.
“Lam Băng, tướng gia đâu?” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng hỏi tên nho sinh áo lam kia.
Lúc này Hoa Trứ Vũ mới biết, người này là một trong ba thủ hạ dưới trướng
Cơ Phượng Ly mà Hoàng Phủ Vô Song từng nói qua, người xếp hạng thứ ba,
Lam Băng. Nghe nói, hắn là một tú tài thi rớt, trong bụng đầy thi thư
học vấn, cũng từng tham gia thi cử không ít lần, nhưng không biết tại
sao, lần nào cũng bị trượt. Sau đó, hắn không tham gia thi cử nữa, mà
lưu lạc chốn giang hồ.
Cơ duyên xảo hợp, Cơ Phượng Ly kết bạn với hắn, rồi đem hắn trở về tướng
phủ, người này nói hắn không cần chức vị gì, chỉ muốn làm một mưu sĩ
dưới trướng Cơ Phượng Ly.
Lam Băng nghe thấy Hoàng Phủ Vô Song hỏi, chỉ mỉm cười nói: “Bẩm điện hạ,
tướng gia ở trong rừng trúc, nghe nói điện hạ đến thăm, nhưng vết thương hôm qua vẫn chưa lành hẳn, không thể kiến giá, mong điện hạ di giá tới
rừng trúc.”
Ở trong rừng trúc?
Chỉ sợ là hắn vừa mới trở về, quá nhếch nhác nên không thể ra gặp Hoàng Phủ Vô Song.
Hoa Trứ Vũ nhướn cao mày cười cười, vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt hứng thú của Lam Băng. Nàng mỉm cười với hắn, trong mắt lướt qua một
tia u lãnh. Lam Băng này, cũng không phải là người dễ đối phó, đã là mưu sĩ của Cơ Phượng Ly, cũng chính là một con cáo già.
Bên trong Trúc Uyển vô cùng yên tĩnh, khắp nơi đều là tre trúc, thỉnh
thoảng mới bắt gặp những luống cỏ dại không biết tên, quấn quít quanh
thân trúc, nở ra những nụ hoa màu trắng.
Xuyên qua một loạt trúc cỏ trùng điệp, mới nhìn thấy Cơ Phượng Ly đang nằm
nghiêng trên một chiếc ghế trúc, trong tay đang cầm một quyển sách, tùy ý đọc, nhưng nhìn hắn không hề chật vật chút nào, mà vẻ mặt còn vô cùng
thư thái. Bên cạnh hắn có một chiếc bàn đá lớn, nhưng trên bàn không bày biện thứ gì. Hoa Trứ Vũ đoán, chắc là hắn mới từ trên núi về, nghe thấy Thái Tử tới chơi, liền vội vàng vào trong rừng trúc.
Hắn mặc một bộ quần áo màu trắng rộng rãi, dưới tán trúc xanh, trông giống
Hắn chưa từng biết hình dáng thật sự của nàng, bây giờ lại đột nhiên nhìn
thấy khuôn mặt nàng, có vẻ kinh sợ cũng rất bình thường. Hơn nữa, nàng
còn mặc trang phục thái giám, còn Tiểu Nhị ở trong cung làm thị vệ, mấy
hôm nay nàng nổi tiếng như vậy. Giờ hắn biết cái tên thái giám côn đồ
đánh Tả tướng chính là nàng, không bị dọa cho sợ mới lạ!
An Tiểu Nhị thấy Hoa Trứ Vũ cúi đầu cười, mới bất chợt hoàn hồn, chỉ vào
mặt Hoa Trứ Vũ, run sợ một lúc lâu, sau đó phun ra một câu, suýt làm Hoa Trứ Vũ tức chết.
“Thì ra gương mặt thật của ngươi trông như thế này sao, bảo sao ngày thường
không dám lộ mặt gặp người khác, đúng là bất nam bất nữ!”
Hoa Trứ Vũ cảm thấy ủy khuất, chớp mắt nói: “Tiểu Nhị, đã lâu không gặp, mà ngươi không biết nói gì dễ nghe hơn à. Khuôn mặt này của ta khó coi vậy sao?” Bất nam thì nàng thừa nhận, vì nàng chỉ là nữ tử thôi.
An Tiểu Nhị tà tà liếc nàng một cái, đây là thói quen của hắn, mỗi khi
nàng làm ra chuyện vô lại gì, hắn sẽ nhìn nàng như vậy, rồi nói vài câu
chế nhạo.
“Bảo sao ngươi phải đeo mặt nạ, nếu biết gương mặt thật sự của ngươi, còn binh sĩ nào phục tùng ngươi nữa?
Đây cũng chính là nguyên nhân trước đây Hoa Trứ Vũ luôn đeo mặt nạ, phụ
thân nói, nàng rất xinh đẹp, cải trang nam hoàn toàn không giống, mà dù
có giống, cũng không thể ra trận, cho nên mới bắt nàng đeo mặt nạ. Chưa
kể tới việc có thu phục được quân sĩ hay không, nhưng nếu để cho các
binh sĩ, ngày nào cũng chạm mặt với một tướng quân có gương mặt như thế
này, sẽ khiến họ nhớ tới phụ nữ, làm quân tâm xao động. Không biết
chừng, còn có suy nghĩ lệch lạc với nàng.
“Hơn nữa......” Tiểu Nhị kéo dài giọng, rồi tiếp thêm một câu: “Nếu biến tất cả binh sĩ thành đội quân đoạn tụ thì thật không ổn!”
Hoa Trứ Vũ suýt ngất, trừng mắt nói: “Tiểu Nhị, sao mà ngươi cũng lên được
chức Phó thống lĩnh này vậy, dùng cái miệng chua ngoa này sao? Có khi
nào tên Thống lĩnh kia sẽ bị ngươi làm cho tức chết không?”
“Ồ, ta đã khiến tên Phó thống lĩnh kia tức chết rồi mới thăng chức!” An Tiểu Nhị nói không chút suy nghĩ.
“À, vậy xem ra ngày ngươi thăng chức cũng không còn xa nữa.” Hoa Trứ Vũ
nheo mắt nói, cái miệng cay độc của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ hại chết
tên Thống lĩnh kia.
“Tiểu Nhị, đã lâu ta không được thưởng thức tay nghề của ngươi, ngươi làm gì
cho ta ăn trước đi!” Hoa Trứ Vũ liếm liếm môi nói, tuy món ăn trong cung tinh xảo, nhưng lại chỉ giành cho chủ nhân, những thái giám như nàng,
thỉnh thoảng cũng được hưởng chút lộc, nhưng hương vị không được như
lúc đầu nữa.
An Tiểu Nhị nghe xong lời này, lại không hề cãi lại. Hắn thi triển khinh
công chạy vòng quanh một hồi, đến khi trở về, trong tay đã có thêm một
con gà rừng và một con cá tươi, gà rừng đã được vặt hết lông, cũng được
hắn tẩy rửa sạch sẽ.
Bọn họ trốn trong một sơn động, nhóm một đống lửa, rồi đem gà rừng với cá
nướng trên đó, Tiểu Nhị lấy trong người ra một đống chai, lọ. Đem rắc
gia vị lên bề mặt con gà. Trên người Tiểu Nhị, vẫn luôn mang theo những
gia vị này, không ngờ khi đã trở thành thị vệ, mà vẫn chưa sửa được.
Chỉ một lát sau, thịt đã nướng xong, Tiểu Nhị đem toàn bộ con gà đưa vào tay Hoa Trứ Vũ, nói: “Từ từ ăn đi!¨
Dưới bóng đêm lờ mờ, bóng dáng An Tiểu Nhị yên tĩnh ngồi khuất dưới ánh
trăng, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, nhưng trong đôi mắt
nhìn Hoa Trứ Vũ, từ từ có làn hơi nước bốc lên, có phần ẩm ướt.