Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 73 : Quá cảnh giác, bị thiên lôi đánh

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Đương nhiên Hoa Trứ Vũ không hề khách khí, nhận lấy con gà rừng trơn bóng

nhẫy kia, sau đó khẽ hít lấy một hơi, mùi vị này đã rất lâu chưa được

ngửi thấy, nó làm nàng nhớ tới mưa gió đất Tây Cương, khói báo động đất

Tây Cương, còn cả cuộc sống tự do đầy khoái hoạt. Nàng không thích ở lại chốn thâm cung này, mỗi ngày sống trong sự căng thẳng, khắp nơi đầy

những ám tiễn hại người, nàng thật không hiểu từ khi nào, một lời đồn

đại cũng có thể tước đoạt tính mệnh người khác. Còn vùng đất như Tây

Cương, tuy chỉ có chiến tranh, nhưng ngay cả nhát đao chém ra cũng vô

cùng chân thật.



Nàng không hề khách khí vặn một chiếc đùi gà, há miệng cắn một miếng lớn,

mùi hương này, hương vị này, suýt nữa làm nàng nuốt lưỡi vào bụng. Hình

như đã thành thói quen, tuy lần này không có ai tranh cướp với nàng,

nhưng nàng vẫn ăn rất nhanh. Trước kia, phàm là đồ ăn ngon, bọn họ đều

dùng mọi thủ đoạn từ dụ dỗ, cướp đoạt, chỉ có ai nhanh nhẹn mới được ăn. Có những lúc, Hoa Trứ Vũ bảo An Tiểu Nhị lén làm mấy món để nàng ăn một mình, vậy mà mấy chiếc mũi kia, lần nào cũng có thể phát hiện ra.



Lúc này, không có ai tranh đoạt với nàng, chỉ có một mình nàng thưởng thức, vậy sao lại chẳng có mùi vị gì?! Hơn nữa, ngay cả Tiểu Nhị, cũng không

cướp của nàng, điều này khiến nàng cảm thấy bất ngờ.



“Tiểu Nhị, ngươi có ăn không? Ôi trời, Tiểu Nhị, ngươi đừng nhìn với đôi mắt

kích động như vậy? Ngươi khóc sao?” Hoa Trứ Vũ ăn đủ no, mới nhớ tới An

Tiểu Nhị. Chỉ thấy hắn ngồi khuất trong ánh trăng, bóng người vô cùng cô đơn. Trạng thái như vậy, rất hiếm khi nhìn thấy trên người Tiểu Nhị,

còn có, đôi mắt kia sao lại ẩm ướt như vậy.



An Vũ An Tiểu Nhị nghe thấy Hoa Trứ Vũ hỏi, ngẩng đầu cười chế giễu: “Mắt

nào của ngươi thấy ta khóc? Ngươi cứ từ từ ăn đi, nhìn cái miệng của

ngươi kìa, tướng ăn đúng là quá khó coi, làm......” Chữ thái giám còn

chưa kịp nói ra. An Vũ liền nghẹn lời:“Tướng quân, không phải ngày...... Thật sự làm...... Cái kia......”



Yên lặng cả ngày, hóa ra là vì chuyện này. Hoa Trứ Vũ khẽ cười trộm, tuy

miệng lưỡi An Tiểu Nhị cay độc nhưng tâm lại mềm như bún. Nhưng, để

trừng phạt cái câu “Bảo sao ngày thường không dám lộ mặt, đúng là bất

nam bất nữ”, còn có câu, “Biến các binh sĩ thành đội quân đoạn tụ” của

hắn, nên nàng không thèm để ý tới hắn nữa, chỉ chuyên tâm nhét cả con gà vào bụng, khẽ liếm hai tay đầy dầu mỡ, nàng đã quá no rồi không thể ăn

nổi con cá kia nữa, đánh hái một chiếc lá cây lớn, gói con cá kia lại,

vội vàng nhét vào trong người.



Lúc này nàng mới rảnh rỗi, cười khanh khách hỏi hắn: “Tiểu Nhị, ngươi vừa

mới nói gì? Ta chỉ mải ăn, không nghe rõ lắm! Ngươi nói lại lần nữa

xem.”



An Tiểu Nhị trừng mắt nhìn nàng, nói thật, tuy cái miệng của hắn cay độc,

nhưng mỗi khi gặp phải tên tướng quân vô lại này, liền hoàn toàn không

có đất dụng võ. Hắn luôn tìm mọi cách để tên thượng cấp này tức chết,

nhưng tên thượng cấp này lại vô cùng bất tử! Chỉ thấy hắn giật giật khóe môi, câu hỏi ra đến miệng đành phải thu lại.



“Tiểu Nhị, chuyện ta bảo ngươi điều tra tiến hành đến đâu rồi?” Hoa Trứ Vũ
áo. Đặt một quân cờ đen lên bàn cờ, thản nhiên cười nói.



Lam Băng nhìu mày đứng dậy, nói: “Tướng gia, ngài có thể thắng thuộc hạ,

thuộc hạ không dám nói gì, nhưng cái tên bất nam bất nữ kia, kỳ nghệ của hắn không biết chừng còn cao hơn ngài, bằng không......”



Cơ Phượng Ly thôi cười, ánh mắt âm u vô cùng: “Lam Băng, hay là ngươi cũng muốn làm người bất nam bất nữ? Hay là ngươi để ý tới tên đoạn tụ kia?”



Lam Băng cuống quít xua tay nói: “Không, thuộc hạ không dám!”



Hiện tại, xem như hắn hiểu được, tuyệt đối không thể nhắc tới tên bất nam

bất nữ kia trước mặt tướng gia, nếu không, hắn sẽ không có trái cây ngon để ăn. Tướng gia đã bị cái tên bất nam bất nữ cho nên không ít mùi đau

khổ rồi.



“Bẩm tướng gia. Cơ Phong và Cơ Nguyệt đã về.” Ngoài cửa có thị nữ bẩm báo.



Trong mắt Cơ Phượng Ly xẹt qua một tia lãnh ý, nói: “Truyền ý của ta, bảo hai người họ, đến ngày mai phải tinh thông đủ mười loại trận pháp, nếu

không làm được, tự đi lĩnh hai mươi đại bản!”



“Vâng!” Thị nữ đáp lời.



Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt Cơ Phượng Ly hơi nheo lại, bóp nhẹ quân cờ trong tay,



Vậy mà trong nháy mắt, quân cờ kia đã hóa thành bột mịn, tan vào làn gió đêm.



Lam Băng cũng không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ nghe thấy

Cơ Phượng Ly bảo Cơ Phong, Cơ Nguyệt đi nghiên cứu trận pháp, có thể

khẳng định hai người này đã bị trận pháp vây khốn, nên mới không tìm

được tướng gia, mà tướng gia cũng không thể khỏa thân chạy đi tìm thuộc

hạ của mình. Hắn ta sẽ không bao giờ để mình mất thể diện trước mặt

thuộc hạ. Cho nên, hắn ta tìm cách lặng lẽ trở về. Chỉ có hắn là xui

xẻo, tự nhiên nhiệt huyết dâng trào, đi đến khu rừng trúc luyện công. Ai mà biết được, nhiều khi chỉ vì cảnh giác mà hại chết mình, vốn hắn nghĩ có thích khách lẻn vào trong rừng trúc, liền chạy tới nhìn xem, ai

biết...... Lại bị sấm sét đánh chết.



“Thông minh tuyệt đỉnh, dung mạo tuyệt sắc, tuy võ công không cao, nhưng vẫn

có thể giữ lại. Biết bày trận, còn nhìn bản tương gia không hợp

mắt......Người này, liệu có thể là ai?” Cơ Phượng Ly lại cầm lấy một

quân cờ, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, trong mắt ẩn hiện lên sự sắc bén,

toàn thân lại lạnh lẽo thấu xương.



Lam Băng biết hắn đang nói ai, chỉ biết ngậm miệng lại, người này, tướng

gia có thể nói, nhưng hắn thì không thể tùy tiện đề cập tới. Mãi sau mới khẽ lẩm bẩm: “Có lẽ là một tên đoạn tụ tự cho mình là đúng, nhân tài

như vậy, trên đời cũng có không ít!¨



Cơ Phượng Ly gật đầu, nhíu mày nói: “Có lẽ là vậy!” Nhưng vì sao, hắn luôn cảm thấy Nguyên Bảo này, hoàn toàn không hề đơn giản như vậy!