Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 75 : Tu la vừa ra, quần ma loạn vũ

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Bảng giá vừa rồi, cùng lắm chỉ tăng dần mười lượng, hai mươi lượng, mà người này đã nhảy giá từ ba trăm lượng lên tới năm trăm lượng. Mức giá năm

trăm lượng này, đủ cho một gia đình thường dân sống cả đời. Vậy mà, lại

được vung ra để mua một đêm của cô nương kia. Đây là mức giá cao nhất

tại Miên Nguyệt Lâu từ trước tới nay, tuy cô nương này cũng có vài phần

tư sắc, nhưng có đáng giá tới mức đó không?



Nên khi mức giá này được đưa ra, tất cả mọi người đầu quay đầu nhìn về phía gian phòng trên tầng hai, chỉ thấy trước cửa phòng rủ xuống một tấm rèm trúc trang trí họa tiết hoa lan, bên trong chỉ có ánh đèn lờ mờ, ảm đạm vô cùng, người bên ngoài không nhìn được vào bên trong, nhưng người bên trong có thể quan sát rất rõ tình hình bên ngoài..



Hoàng Phủ Vô Song vừa nghe mức giá nâng lên tới năm trăm lượng, cảm thấy thú vị, nheo mắt cười nói: “Thú vị, thú vị ······”



“Điện hạ có muốn tham gia cho chuyện này thêm phần thú vị không?” Hoa Trứ Vũ thấp giọng nói.



“Xem tình hình trước đã rồi nói.” Hoàng Phủ Vô Song mở to mắt nói, “Tuy cô

nương này không tệ nhưng vẫn không thể so được với Uyển nhi, mà có khi

còn chẳng bằng Bảo nhi nhà chúng ta, Tiểu Bảo Nhi, nếu ngươi là nữ nhân, chắc chắn sẽ được phát giá rất cao!¨



Hoa Trứ Vũ nghe vậy chỉ thản nhiên cười nói: “Điện hạ thật biết nói đùa!¨



Khi mọi người đều nghĩ người bỏ ra năm trăm lượng sẽ có được một đêm của cô nương kia, thì từ phía căn phòng bên phải lầu hai có người phát giá:

“Sáu trăm lượng!”



Căn phòng này cũng tương tự như căn phòng vừa nãy, cũng có màn trúc che cửa khiến người ta không nhìn rõ tình huống bên trong, mà người vừa hô giá

cũng hô từ bên trong phòng.



Sáu trăm lượng, đúng là kiểu người vung tiền như rác, số tiền này thực sự

không ít nha. Tú bà đứng trên đài kích động không biết làm sao, ngay cả

cô nương áo trắng kia, trong đôi mắt đen thẫm như bồ đào cũng lóe lên

một tia sáng lấp lánh.



Xem ra, hai người kia đã vì cô mà lâm vào thế đối đầu, không biết, mức giá này sẽ còn tăng tới bao nhiêu.



“Bảy trăm lượng......¨



“Tám trăm lượng ······¨



“Một ngàn lượng·····¨



Mức giá cứ tăng lên một trăm lượng một, hai người không ai chịu nhường cho

ai. Không hiểu nếu Đan Hoằng biết mình có giá như vậy, trong lòng sẽ có

cảm giác gì!



Hoàng Phủ Vô Song nhìn hai bên đấu đá kịch liệt, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, hắn khẽ hỏi: “Các ngươi nhìn xem, cô nương này có đẹp tới mức như vậy

không? Ta thấy thật bình thường, sao lại cao giá như vậy?”



Cát Tường ghé sát vào tai Hoàng Phủ Vô Song nói nhỏ: “Công tử, nô tài thấy

chắc chắn cô nương này có vấn đề nên mấy người đó mới tranh giành kịch

liệt như vậy. Nô tài nghe nói trong số thuộc hạ của Doanh Sơ Tà có một

cô nương chuyên đánh đàn. Vừa nãy khi cô nương này đánh đàn, ngài có để ý thấy vài chỗ ẩn giấu sát khí rất nhẹ? Tuy đã cố ý che giấu nhưng vẫn bị người khác nghe ra. Nàng ta còn từ Tây Cương tới đây, có lẽ…có lẽ từ cô ta có thể tìm ra Doanh Sơ Tà.”
“Viêm Đế không có năng lực sai bảo bản điện hạ, còn nữa, bản điện hạ không có thời gian quản chuyện Nam Triều các ngươi!” Giọng nói Tiêu Dận trầm

khàn mà điềm tĩnh, còn có vài phần chua chát.



“Ồ? Vậy ngài đuổi theo tại hạ làm gì?" “Doanh Sơ Tà” nghi hoặc hỏi.



“Bản điện hạ coi trọng ngươi là một vị anh hùng, nếu ngươi đã bị truy nã như vậy, còn ngây ngốc ở lại Nam Triều làm gì, theo bản điện hạ về Bắc

Triều, được không?” Tiêu Dận cúi đầu nói.



Tiêu Dận đã biết Hoa Trứ Vũ chính là Ngân diện Tu la, nhưng lại không biết

Hoa Trứ Vũ đã biết hắn biết điều đó. Bởi vì hắn nói với nàng trong lúc

say rượu, sau khi tỉnh lại đã quên đi. Do vậy, hắn mới kiềm chế không

xông lên nhận “Doanh Sơ Tà” làm muội muội.



Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy những lời cuồng ngạo của Tiêu Dận liền nắm chặt

tay, nheo mắt lại căm hận nói: “Khá khen cho tên thái tử Bắc Triều ngang ngược kia.”



“Là ai, lăn ra đây!” Tiêu Dận đột ngột quay đầu nhìn về phía bụi cỏ, ánh

mắt màu tím kiêu ngạo, lạnh lùng đầy sắc bén, khiến người ta không dám

nhìn thẳng.



Dựa vào nhĩ lực của Tiêu Dận, đã sớm phát hiện ra trong bụi cỏ có người,

chắc hắn cũng đoán ra đó là người Nam Triều, nên mới buông lời khinh

thường triều đình Nam Triều như vậy.



Cho dù Tiêu Dận đang đứng ở Nam Triều, thì vẫn lạnh lẽo, cuồng ngạo như cũ.



Hoàng Phủ Vô Song không nhịn được nhăn hai hàng lông mi xinh đẹp lại, trong

mắt lộ ra vẻ khinh thường ngạo nghễ, “Tiêu Thái Tử tới Nam Triều khi nào vậy? Sao không thông báo trước một tiếng, để Nam Triều ta mở tiệc khoản đãi!”



Hắn chậm rãi đứng dậy, phủi phủi mấy cọng cỏ trên người, chắp tay ra sau

lưng, sống lưng thẳng tắp. Thong thả bước ra ngoài bụi cỏ.



Hoa Trứ Vũ cũng chậm chạp đi theo hắn, trên môi lộ ra một tia cười khổ,

nàng đi theo sau Hoàng Phủ Vô Song, chậm rãi bước ra ngoài.



Hôm nay là một buổi tối đẹp trời, bầu trời không có lấy một đám mây.



Hoa Trứ Vũ bước ra khỏi bụi cỏ, càng đi ra ngoài càng sáng. Đầu tiên, ánh

trăng chiếu lên mái tóc nàng, rồi tới gương mặt, cổ, lưng áo, sau đó, cả người nàng tỏa sáng dưới ánh sáng mặt trăng.



Nàng ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn về phía Tiêu Dận.



Nàng sợ Tiêu Dận quá kinh ngạc sẽ buột miệng nói ra thân thế của nàng. Nàng

khẽ cười với Tiêu Dận rồi từ từ buông tay ra, một cánh hoa vụn nát theo

kẽ hở lòng bàn tay rơi xuống. Trong tay, vẫn còn sót lại một mùi hương

thơm mát.