Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 76 : Đôi mắt tím sáng rực như lửa
Ngày đăng: 14:29 18/04/20
Chỉ là Tiêu Dận không hề chú ý tới tiểu thái giám là nàng, đôi mắt tím trầm lạnh như sương thản nhiên quan sát Hoàng Phủ Vô Song. Hoa Trứ Vũ khẽ
thở dài một hơi nhẹ nhõm, rồi nhích người lại gần chỗ bóng cây.
Tiêu Dận nhếch môi nhìn Hoàng Phủ Vô Song, thản nhiên hỏi:“Các hạ là......?”
Hoa Trứ Vũ không tin Tiêu Dận không biết Hoàng Phủ Vô Song, cho dù hắn chưa bao giờ gặp mặt Hoàng Phủ Vô Song, nhưng không thể có chuyện thái tử
Bắc Triều không biết chút gì về thái tử Nam Triều.
Hoàng Phủ Vô Song đứng trước Tiêu Dận, vẻ mặt u ám vô cùng.
Hoa Trứ Vũ biết, hắn không chỉ vì câu nói này của Tiêu Dận mà tức tối.
Nguyên nhân chính, là khi hắn đứng trước mặt Tiêu Dận, cho dù có ngẩng
cao đầu, ưỡn thẳng lưng, thì vẫn nhỏ bé hơn Tiêu Dận rất nhiều. Vóc dáng người Bắc Triều bẩm sinh đã cao lớn hơn người Nam Triều, huống chi,
Tiêu Dận còn là một trong những nhân tài kiệt xuất Bắc Triều, mà Hoàng
Phủ Vô Song, lại chỉ là một tên thiếu niên còn chưa phát dục hết.
Cát Tường nghe thấy câu hỏi của Tiêu Dận, cất giọng lanh lảnh nói: “Đây là thái tử điện hạ Nam Triều chúng ta!”
Tiêu Dận nhướn mày, trong mắt thấp thoáng ý cười, thản nhiên nói: “Thì ra là Hoàng Phủ điện hạ, thất lễ rồi. Không biết sao đêm đã khuya mà điện hạ
còn tới tận đây, lại còn ăn mặc kiểu này, khiến bản điện hạ còn nghĩ là
có thích khách.”
Hoàng Phủ Vô Song nheo mắt nhìn Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim, ngẩng cao đầu hỏi, “Không biết hôm này là ngày gì mà một địa phương nhỏ bé như Thanh Thành lại nghênh đón tới hai vị khách quý, đúng là niềm vui bất ngờ. Không
biết, Bắc Thái Tử với Thụy Vương tới đây từ khi nào, tại sao không tới
hành cung trên núi làm khách?”
“Hoàng Phủ điện hạ khách sáo rồi, bản điện đền đây vì việc tư, không có ý định tới hành cung làm phiền!” Tiêu Dận thản nhiên nói, nhưng trong lòng có
phần không yên, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn “Doanh Sơ Tà” đứng ở bên
kia, giống như sợ hắn chạy đi mất.
Đấu Thiên Kim còn cuồng ngạo hơn, thậm chí không thèm tới chào hỏi Hoàng
Phủ Vô Song một câu, mà vẫn đứng yên tại chỗ, đồng tiền vàng trong tay
không ngừng xoay tròn. Đôi mắt hoa đào thản nhiên nhìn lướt qua Hoàng
Phủ Vô Song, mỉm cười: “Bản vương không ngờ, Hoàng Phủ điện hạ lại cùng
một hạng người giống bản vương, nửa đêm canh ba còn chạy tới thanh lâu
tầm hoan.”
“Các ngươi nói đủ chưa, nếu muốn bắt ta thì cùng xông lên đi! Đừng có dài
dòng nữa.” “Doanh Sơ Tà” lạnh lùng mở miệng, một tay thủ thế bên hông,
từ từ kéo vũ khí ra.
Hoa Trứ Vũ rung động nhìn tư thế rút binh khí thản nhiên của “Doanh Sơ Tà”. Động tác này, hoàn toàn giống với tư thế của Doanh Sơ Tà, nhất định
người này đã từng chứng kiến cảnh nàng rút binh khí ra.
Sau khi vũ khí ra khỏi vỏ, Hoa Trứ Vũ càng thêm sửng sốt.
Đó là một cây đao, đầu đao cong lên như ánh trăng rằm. Lưỡi đao màu trắng
lạnh lẽo bức người, giống như ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng trong
đêm. Đao này tên là Thiên nhai Minh Nguyệt đao. Đây là đao của Hoa Trứ
Vũ, là cây đao đã từng theo nàng ra chiến trường giết địch.
Hoa Trứ Vũ ngẩn người, sau khi nàng trở về kinh thành không còn sử dụng tới nó nữa. Nàng còn nghĩ, cả cuộc đời này nàng cũng không có cơ hội dùng
tới thanh đao này nữa, nên đã giao thanh đao này lại cho Thái Tiểu Tứ
bảo quản.
Thái Tiểu Tứ!?
Vừa nghĩ tới đây, Hoa Trứ Vũ vội vàng quan sát kỹ “Doanh Sơ Tà” dáng người
kia, còn có nụ cười mỉm kia, không phải Tiểu Tứ thì còn là ai nữa!
Sao nàng không nghĩ ra, người có thể cải trang giống nàng tớI mức này,
ngoài tứ đại thân vệ sớm tối bên nhau, còn có thể là ai khác?
Trước khi phụ thân gặp chuyện không may đã phái An Tiểu Nhị và Thái Tiểu Tứ
ra ngoài làm việc, An Tiểu Nhị được cài vào trong cung, còn Tiểu Tứ ở
lại trong kinh thành. Nhưng Hoa Trứ Vũ không ngờ tới người cải trang
thành “Doanh Sơ Tà” tối nay chính là hắn.
Dáng người Thái Tiểu Tứ không chỉ gầy nhất trong tứ đại thân vệ, mà còn
một ngày nàng tra ra tất cả.
Đêm đó, Viêm Đế mở yến tiệc chào mừng Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim tới hành
cung, yến tiệc được cử hành trong Bách hoa viên lớn nhất hành cung.
Tuy có phần bất ngờ, nhưng khi thái tử Bắc Triều và Thụy Vương Đông Yến giá lâm, Nam Triều tiếp đón không chút qua loa, mà còn vô cùng long trọng.
Số cung nữ và thái giám trong cung không đủ dùng, nên những nô tài, thị
vệ cận thân của các vị chủ nhân cũng bị kéo đi hỗ trợ. Cả Hoa Trứ Vũ
cũng bị lôi qua đó giúp việc chuyển hoa, vốn hoa trong hoa viên đã rất
nhiều, nhưng Viêm Đế vẫn sai người đi tới chợ hoa Thanh Thành mua thêm
rất nhiều chậu hoa nữa.
Cung nữ thái giám bận tíu tít, cắt tỉa vườn hoa gọn gàng, rồi sắp xếp các
chậu hoa sao cho đẹp mắt, không những thế còn trải cả thảm đỏ cho thêm
phần phô trương.
Bận rộn suốt một ngày, đến lúc hoàng hôn, ai cũng bị vắt kiệt sức. Mà lúc
này, toàn bộ Bách hoa viên đã trở nên tươi đẹp không kém Dao trì trên
tiên cung, hoa cỏ nở rộ khắp nơi, trên cây treo đầy đèn lưu ly đủ các
loại màu.
Hoa Trứ Vũ trở về thay quần áo, nàng định né tránh buổi yến tiệc này, nhưng Hoàng Phủ Vô Song lại không chịu buông tha cho nàng.
“Tiểu Bảo Nhi, hôm nay ngươi không thể không đi, phụ hoàng vừa mới nói, muốn
ngươi múa kiếm thêm một lần nữa, bởi vì các cô nương ở Vũ Đô rất yếu
đuối, mềm mại, còn thái tử Bắc Triều là người ngoại tộc, để bọn họ lĩnh
ngộ vũ đạo của Nam Triều ta, ngay cả một tiểu thái giám còn múa kiếm đẹp tới như vậy, hào khí ngất trời như vậy.” Hoàng Phủ Vô Song đắc ý nói.
Hoa Trứ Vũ cười lạnh trong lòng, vì màn múa kiếm kia, nàng bị gán tội danh
yêu nghiệt mê hoặc chủ, bây giờ lại chỉ đích danh nàng đi múa, không còn coi nàng là yêu nghiệt nữa sao?
“Điện hạ, nếu vậy không bằng để cho mấy võ sĩ múa đi, chắc chắn sẽ mạnh mẽ,đầy khí phách hơn nô tài.” Hoa Trứ Vũ nhíu mày nói.
“Cái bọn họ biểu diễn là vung kiếm, không phải múa kiếm, phụ hoàng đã chỉ
đích danh ngươi, ngươi không thể không đi! Nếu ngươi không muốn kháng
chỉ, thì mau đi thôi!” Hoàng Phủ Vô Song không cho Hoa Trứ Vũ cơ hội từ
chối thêm lần nữa, đã vội vàng bước ra ngoài.
Hoa Trứ Vũ không còn cách nào khác đành phải đi theo Hoàng Phủ Vô Song.
Nhưng nàng thật băn khoăn, không biết Tiêu Dận có làm ra chuyện gì trên
yến hội hay không!
Trong Bách hoa viên, từ xa đã nhìn thấy một đoàn phi tử kiều diễm, còn có các cung nữ lúc ẩn lúc hiện trong bụi hoa. Khắp nơi đều là giai nhân, trong không khí phảng phất hương thơm nhẹ nhàng, không biết là hương hoa, hay mùi hương son phấn.
Viêm Đế vẫn chưa tới, mà đã có rất nhiều đại thần ổn định chỗ ngồi, Khang
vương Hoàng Phủ Vô Thương cũng đến, Hoàng Phủ Vô Song đi tới ngồi xuống
chỗ của mình, Hoa Trứ Vũ và Cát Tường đứng một bên hầu hạ.
Lần lượt, các phi tần của Viêm Đế tiến vào, xem ra số lượng đại thần tới
hành cung không nhiều, không biết để bổ sung nhân số, hay vì lý do gì
khác, ngay cả các tú nữ đợt tuyển chọn lần này cũng được theo tới đây.
Chỉ một lát sau, Cơ Phượng Ly, Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim cũng nhau xuyên qua rừng hoa trùng trùng điệp điệp, chậm rãi bước tới.
Trang phục tối nay của Tiêu Dận là một bộ quần áo màu tím đậm, trên đầu đội
kim quan, phía trên kim quan khảm một viên trân châu rất lớn, khắc sâu
thêm dáng vẻ cao quý của hắn.
Hắn thản nhiên đưa mắt nhìn quanh một vòng, khi nhìn về phía Hoàng Phủ Vô
Song lại rất tự nhiên lướt qua khuôn mặt của Hoa Trứ Vũ. Vẫn là đôi mắt
màu tím đầy lãnh khốc, nhưng rõ ràng ở sâu trong đáy mắt, đã có một ngọn lửa rực cháy khiến người ta kinh hãi.
Dường như hắn vẫn chưa đem thân phận của nàng nói cho Đấu Thiên Kim, nên vẻ ngoài của Đấu Thiên Kim bình thản hơn hắn rất nhiều.
Đợi đến khi mọi người ổn định chỗ ngồi, lúc này mới nghe thấy giọng nói
lanh lảnh của Thường công công ngân dài: “Hoàng Thượng, Hoàng hậu giá
lâm!”