Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 77 : Cự tuyệt tứ hôn
Ngày đăng: 14:29 18/04/20
Hai bóng người màu vàng chậm rãi bước vào trong vòng vây đám cung nữ. Chúng đại thần, phi tần cuống quít quỳ xuống nghênh đón, Hoa Trứ Vũ quỳ xuống thảm đỏ theo Hoàng Phủ Vô Song. Hoa Trứ Vũ dùng khóe mắt nhìn thấy Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim không hề quỳ xuống, mà chỉ hạ thấp người thi lễ.
Nhưng thừa dịp tất cả mọi người quỳ xuống, ánh mắt Tiêu Dận càng thêm
càn quét nhìn về phía nàng.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy kỳ quái, tư thế khom lưng của nàng có chỗ nào đẹp mắt,
may mà thân phận hiện tại của nàng là một thái giám nên người khác cũng
không so đo, nếu như nàng là cung nữ, nhất định sẽ có người nghĩ Tiêu
Dận có ý với nàng. Còn tình huống hiện tại, dễ khiến người khác nghĩ
rằng hắn đang nhìn Hoàng Phủ Vô Song. Dù sao, bọn họ đều là thái tử, có
để ý nhìn nhau thêm một chút cũng không có ai hoài nghi.
“Các vị khanh gia, bình thân!” Giọng nói uy nghiêm, trầm thấp của Viêm Đế truyền tới.
Hoa Trứ Vũ và Hoàng Phủ Vô Song đứng dậy, thản nhiên nhìn qua, đã thấy Tiêu Dận đưa mắt nhìn về phía Viêm Đế, cảm giác nặng nề trên lưng khi bị
người ta nhìn chăm chú đã tan biến, trong lòng nàng thấy thoải mái hơn
một chút, nàng thản nhiên thở nhẹ một hơi.
Nhưng, mới chỉ thoải mái trong chốc lát, lửa nóng trên lưng vừa nguội bớt, thì lại có ánh mắt sáng quắc dừng ở trước ngực, Hoa Trứ Vũ không nhịn được
nổi giận, nàng quay đầu lại trừng mắt với Tiêu Dận. Tiêu Dận, sao ngươi
không biết ý tứ gì hết.
Nhưng cái trừng mắt của nạng, lại va chạm với một đôi mắt sâu không thấy đáy, không phải đôi mắt màu tím sẫm, mà là một đôi mắt trong suốt như nước,
vô cùng xinh đẹp, dù khoảng cách khá xa, nhưng Hoa Trứ Vũ vẫn cảm thấy
mình đang soi bóng trên hai hồ nước sâu thẳm ấy.
Hoa Trứ Vũ nổi giận.
Lúc này, Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim đang hàn huyên với Viêm Đế, người nhìn nàng chính là Cơ Phượng Ly.
Sao nàng lại quên mất, Cơ Phượng Ly vẫn luôn đứng cùng chỗ với Tiêu Dận,
chỉ không ngờ, tên nhãi Cơ Phượng Ly này cũng dám nhìn lén nàng!
Nhưng Hoa Trứ Vũ không hối hận đã trừng mắt nhìn hắn, gương mặt ngọc nghiêm
lại, đôi mắt phượng khẽ nhíu, ánh mắt sắc bén nhìn Cơ Phượng Ly bằng nửa con mắt. Nàng không cần giả bộ trước mặt Cơ Phượng Ly, vì thù oán giữa
hai người họ đã kết từ rất lâu rồi.
Cơ Phượng Ly ngây ngẩn cả người.
Hắn thật không ngờ, chỉ vừa lơ đãng nhìn nàng, lại bị nàng bắt gặp, không
những thế còn dùng ánh mắt hung dữ như muốn lột da người nhìn hắn, nhớ
tới đêm đó bị nàng nhìn thấy toàn thân xích lõa, cảm thấy không cần
khách sáo với nàng nữa.
Cơ Phượng Ly chỉ sửng sốt trong giây lát, hai hồ nước trong suốt từ từ
xuất hiện ý cười mỉa mai, đưa mắt nhìn về phía khác. Chẳng phải đều là
đàn ông giống nhau sao, hay hắn tự cho mình là nữ nhân, không có phép
người đàn ông nào nhìn hắn?! Nhưng đúng là hắn bị ma xui quỷ khiến, mới
đi nhìn tên thái giám đoạn tụ này.
Hoa Trứ Vũ thấy Cơ Phượng Ly nhìn về phía khác, mới chuyển sự chú ý về phía Viêm Đế và Hoàng hậu. Long nhan Viêm Đế nàng đã từng gặp qua, vẫn tuấn
tú uy nghiêm như trước, lúc nói chuyện với Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim,
khóe môi còn nở nụ cười thản nhiên.
Còn đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nhiếp hoàng hậu, từ khi nàng tiến
cung tới đây chưa bao giờ gặp qua bà ta. Theo như lời của Hoàng Phủ Vô
Song, mẫu hậu hắn luôn ở trong phật đường lễ Phật, bảo hắn không cần tới thỉnh an hàng ngày, ngay cả những yến hội bình thường cũng không bao
giờ tham gia. Do đó, việc bà xuất hiện trong yến hội hôm nay cũng là
chuyện vô cùng kỳ lạ.
Nhiếp hoàng hậu có một gương mặt rất đẹp, tuy đã bốn mươi tuổi, nhưng nhìn
qua trông chỉ có hơn ba mươi, có thể thấy việc chăm sóc da mặt tốt tới
mức nào. Vốn Hoa Trứ Vũ luôn nghĩ, làm mẫu nghi thiên hạ phải có một vẻ
đẹp quốc sắc thiên hương, đoan trang giống như hoa mẫu đơn. Nhưng toàn
thân Nhiếp hoàng hậu lại vô cùng đạm bạc, vẻ mặt lạnh lùng, giống như
một bức tranh thủy mặc, rất đẹp, rất phiêu dật mà cũng rất mờ nhạt. Chỉ
Cơ Phượng Ly vừa trở về chỗ ngồi, cầm lấy chén rượu trong tay, tinh tế
thưởng thức. Đột nhiên nghe thấy lời Viêm Đế nói, đôi mặt xinh đẹp khẽ
nheo lại, vội vàng đặt chén xuống, tao nhã đứng dậy: “Bẩm bệ hạ, đúng là vi thần vừa tròn hai mươi hai tuổi.”
“Thì ra đúng là Cơ tướng đã hai mươi hai tuổi, trẫm còn nhớ khi ngươi thi đỗ vẫn chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi, không ngờ bây giờ đã lớn tới mức
này, cũng nên nghị hôn thôi. Cơ ái khanh, năm nay tam công chúa đã được
mười sáu tuổi, trẫm muốn phong cho ngươi làm Phò mã, không biết ái khanh có bằng lòng hay không!” Viêm Đế thản nhiên cười nói.
Hai mươi hai, cũng nên nghị hôn. Chẳng lẽ lão hoàng đế đã quên, hắn từng tứ hôn cho Cơ Phượng Ly một lần, lão hoàng đế quả đúng là lão hoàng đế, cứ mở miệng là muốn quyết định chuyện chung thân đại sự của người khác. Cơ Phượng Ly có tình ý với Ôn Uyển, lần trước tứ hôn nàng cho hắn, đã
khiến hắn buồn bực lắm rồi. Giờ lại muốn tứ hôn cho hắn lần nữa. Nhưng
có lẽ Cơ Phượng Ly sẽ đồng ý, dù sao, Tả tướng đương triều kiêm Phò mã,
càng khiến gia thế hắn thêm phần hiển hách.
Im lặng.....
Tam công chúa ngồi cúi đầu xuống, khuôn mặt đã sớm đỏ hồng vì xấu hổ. Hoàng hậu vốn luôn lãnh đạm cũng đưa mắt nhìn về phía Cơ Phượng Ly, trong mắt có phần mong chờ, cho thấy và rất hài lòng với hôn sự này, còn Ôn Uyển
đột ngột ngẩng đầu, trong mắt ngoài vẻ phức tạp, còn có vài phần khẩn
trương, vài phần thống khổ nhìn Cơ Phượng Ly.
Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim mỉm cười, cũng nhìn về phía Cơ Phượng Ly xem trò vui.
“Haha, bảo sao hôm nay mẫu hậu cũng tới, hóa ra là vì hôn sự của Yên nhi!”
Hoàng Phủ Vô Song nắm chặt chén rượu cúi đầu,trong giọng nói không giấu
được sự chua chát trong lòng. Dễ nhận thấy Nhiếp hoàng hậu đối xử với
hai đứa con mình vô cùng khác biệt, điều này càng khiến cho vị Thái Tử
điện hạ này cảm thấy chua xót.
Còn Viêm Đế, tứ hôn lúc này, rõ ràng là ông ta sợ Tiêu Dận để ý tới Tam
công chúa Hoàng Phủ Yên, đem Hoàng Phủ Yên về Bắc Triều. Mà, màn tứ hôn
này ông ta cũng chưa nói với Cơ Phượng Ly. Cùng lắm mới chỉ nói với một
mình Nhiếp hoàng hậu mà thôi.
Trong Bách hoa viên vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang chờ Cơ tướng
gật đầu, dù sao, vị trí phò mã khiến bao nhiêu người cảm thấy hâm mộ.
Tuy Tả tướng dưới một người trên vạn người, nhưng dù sao cũng không
thuộc hoàng tộc. Nhưng nếu trở thành Phò mã, nghiễm nhiên chính là người của hoàng thất.
Nhưng Cơ Phượng Ly không hề cảm tạ đồng ý như mọi người nghĩ, mà hắn đứng dậy đi đến trước mặt Viêm Đế cùng Hoàng hậu, quỳ rạp xuống đất, nói: “Thánh Thượng, Phượng Ly không thể đồng ý hôn sự này. Phượng Ly tự nhận thấy
mình xuất thân hèn mọn, không xứng với Tam công chúa lá ngọc cành vàng.
Hơn nữa, Phượng Ly đã từng thề, trước năm ba mươi tuổi sẽ không thành
thân thêm lần nào nữa.”
Hoa Trứ Vũ không ngờ Cơ Phượng Ly lại dứt khoát cự tuyệt Viêm Đế như vậy.
Người như hắn, không phải rất coi trọng danh lợi hay sao.
Ôn Uyển nghe Cơ Phượng Ly nói xong, cả gương mặt bừng sáng, trong mắt lấp lánh ý cười rạng rỡ.
À, ra hai người họ thâm tình như vậy, cho dù Ôn Uyển vào cung, nhưng Cơ Phượng Ly vẫn có thể vì nàng mà cự tuyệt công chúa.
Hoàng Phủ Yên vừa nghe thấy Cơ Phượng Ly cự tuyệt nàng trước mặt mọi người,
liền bưng mặt chạy ra ngoài. Dù sao tiểu cô nương người ta cũng có tình ý với Cơ Phượng Ly, nhưng bị cự tuyệt như vậy, còn biết để mặt mũi vào
đâu.
Còn Nhiếp hoàng hậu lanh lùng nhìn Cơ Phượng Ly, ra lệnh cho mấy tiểu cung nữ đuổi theo Hoàng Phủ Yên.
“Bản cung không biết, vì sao Cơ tướng không thể thành thân trước ba mươi
tuổi. Nhưng không có gì đáng ngại, Tam công chúa có thể chờ, các ngươi
đính hôn trước, mấy năm nữa thành thân cũng chưa muộn!” Nhiếp hoàng hậu
nói xong, lãnh đạm đứng dậy, sớm đã có cung nữ tới đỡ bà, chậm rãi đi ra ngoài.
Không ngờ người có bề ngoài lãnh đạm như Hoàng hậu, cũng là một người khó
chơi như vậy. Vừa mở miệng, đã chặn lời Cơ Phượng Ly lại, còn không cho
hắn cơ hội từ chối, đã vội vã rời đi.