Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 78 : Có thể ôm ta một cái không?

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Việc Hoàng hậu và Hoàng Phủ Yên rời đi, khiến không khí yến tiệc trở nên nặng nề.



Cơ Phượng Ly cự tuyệt tứ hôn lúc bình thường thì không sao, nhưng hiện tại đang có Tiêu Dận với Đấu Thiên Kim ngồi đây, Cơ Phượng Ly từ chối thẳng thừng như vậy, bảo Viêm Đế biết giấu mặt vào đâu cho phải.



Viêm Đế bình tĩnh, ra lệnh cho các cung nữ tiếp tục ca múa, nhất thời, trong Bách hoa viên lại vang lên tiếng đàn tiếng hát, khôi phục lại vẻ náo

nhiệt ban đầu.



Hoa Trứ Vũ nhìn trộm qua đó, chỉ thấy trong khung cảnh náo nhiệt đó, Cơ

Phượng Ly vẫn đang quỳ gối, giống như đã bị quên lãng. Viêm Đế không bảo hắn đứng dậy, có lẽ đang cố tình trừng phạt hắn.



Hoa cỏ trong Bách hoa viên vẫn nở rộ như cũ, mùi hương hoa tràn đầy trong

không khí. Có vài cánh hoa yếu ớt rơi xuống vai người kia, không biết do ánh đèn chỗ đó ảm đạm hay vì nguyên nhân gì khác, bóng người hắn giống

như khúc sông nhỏ lạc lõng, có vài phần cô đơn, tiêu điều. Nhưng vẻ mặt

hắn không hề có chút hối hận nào, hối hận mình đã từ chối việc làm phò

mã, hối hận mình đã đắc tội với hoàng đế.



Đây là lần đầu tiên Hoa Trứ Vũ cảm thấy, mình không hiểu gì về hắn.



Hắn trong lòng nàng là một tên tiểu nhân ti tiện, vì quyền thế mà không từ

thủ đoạn. Nhưng vì sao, một cơ hội tốt như vậy đặt trước mặt hắn, mà hắn lại kiên quyết từ chối như thế. Mà cho dù là từ chối, vì sao phải khiến Viêm Đế mất thể diện như vậy, người như hắn, vốn không thể làm ra những chuyện hô đồ đó!



Tuy nhiên sự việc tối nay cũng không thể chỉ trách một mình Cơ Phượng Ly.



Viêm Đế cũng quá nóng vội, vì muốn bảo vệ công chúa bảo bối của mình, trước

đó cũng không bàn bạc qua với hắn, nói tứ hôn là tứ hôn. Xem ra, ông ta

cũng không ngờ tới khả năng Cơ Phượng Ly lại từ chối như vậy!



Bóng đêm sâu thẳm, yến tiệc đã đến hồi kết thúc, tuy khách và chủ đều tươi

cười vui vẻ, nhưng bởi vì chuyện của Cơ Phượng Ly nên đều cảm thấy niềm

vui không trọn vẹn.



Viêm Đế lệnh cho Hoa Trứ Vũ đi hầu hạ Tiêu Dận, đương nhiên Hoàng Phủ Vô

Song không dám ý kiến gì, Hoa Trứ Vũ chào hỏi Hoàng Phủ Vô Song mấy câu, rồi đi theo Tiêu Dận đi.



Tiêu Dận được Viêm Đế sắp xếp ở Dịch quán Thanh Giang, Dịch quán Thanh Giang các Hành cung không xa, cũng theo thế dựa vào núi, đi đường mất khoảng

thời gian uống cạn một chén trà. Viêm Đế phái thị vệ hộ tống Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim qua đó, nên dọc đường đi, Hoa Trứ Vũ và Tiêu Dận đều giữ

trạng thái im lặng.



Tiêu Dận đi trước, phía sau có bốn thân vệ tháp tùng, Lưu Phong, Hồi Tuyết,

còn có Khinh Vân và Tế Nguyệt. Bốn người này đều biết Hoa Trứ Vũ, chắc

do Tiêu Dận nhắc nhở nên đều tỏ vẻ xa lạ với nàng. Còn Đấu Thiên Kim đến giờ vẫn chưa biết, nàng chính là người hắn đang tìm kiếm.



Mặt trăng tròn treo cao giữa màn đêm u tối, ánh sáng xa xăm, trong trẻo mà lạnh lùng.



Bóng người Tiêu Dận cao lớn kéo dài dưới ánh trăng, đó là sự cường tráng

được tôi luyện qua bao nhiêu năm sống trên lưng ngựa phong sương giá rét nơi phương Bắc. Nhưng có vẻ, hắn đã gầy đi nhiều so với lần đầu nàng

gặp hắn.



Hắn không hề quay đầu lại, giống như không hề để ý tới tiểu thái giám như

nàng. Còn Đấu Thiên Kim, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn nàng đầy hứng

thú, Hoa Trứ Vũ như đang đeo một lớp mặt nạ giả dối, thỉnh thoảng lại lộ ra vài nụ cười yếu ớt, vài phần sợ hãi, cẩn thận, đây là biểu hiện ngày thường của mấy tên thái giám Đông cung.



Nàng giả bộ rất giống. Bởi vì sau khi nhìn về phía nàng hai lần, Đấu Thiên Kim đã tỏ vẻ mất hứng, không hề quay đầu lại nữa.


xong, hắn vội vàng quay người, đi ra ngoài.



Chắc bởi vì hành động vừa rồi, khiến hắn không thể đối mặt với Hoa Trứ Vũ được nữa.



Hoa Trứ Vũ nghe thấy ngoài sân chỉ có tiếng gió ù ù thổi qua.



Nàng chậm rãi bước ra ngoài, dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng kia, Tiêu Dận đang múa kiếm.



Tuy không bằng kiếm vũ của nàng, nhưng đúng là hắn đang múa kiếm.



Kiếm lướt gió, ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra bốn phía, hắn múa rất nhanh, vô cùng nhanh, bóng kiếm vây kín người hắn, làm nàng không thể nhìn thấy dáng

người hắn, chỉ nhìn thấy cả trăm thanh kiếm sắc bén, hòa cùng với những

ngôi sao trên trời, lấp lánh chói mắt.



Thân ảnh của hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong lớp kiếm ảnh trùng điệp, giống như du long, cũng giống như làn khói nhẹ.



Đến phút cuối cùng, cả sân viện phủ đầy hoa rơi, tạo thành một tấm thảm

nhung dày dưới chân. Hắn thu kiếm, rồi lao vào thân cây bên cạnh đấm một quyền. Một quyền này không hề dùng nội lực. Thân cây lắc lư vẫn đứng

thẳng như trước, còn nắm tay hắn đã rướm đầy máu.



Trúc Uyển.



Cơ Phượng Ly chạy lướt vào rừng trúc, thản nhiên như một cơn gió thổi qua.



Trăng treo đỉnh đầu, ánh sáng thuần khiết như châu ngọc, trong rừng trúc,

ngoài tiếng gió thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác. Cơ Phượng Ly

đứng yên trong rừng, cảm nhận sự tịch mịch và mùi hương đêm hè.



Không biết đã đứng bao lâu, bóng đêm càng lúc càng đen, trong rừng trúc cũng

xuất hiện một lớp sương mù, mờ mịt huyền ảo, như có như không.



Hắn đột ngột xoay người, bước ra khỏi cánh rừng, khi trở về phòng có một

thị nữ tiến lên, nhìn thấy bộ quần áo trắng Cơ Phượng Ly đang mặc dính

chút bùn bẩn, liền vội vàng mang quần áo tới, Cơ Phượng Ly thay áo

choàng người, đồng thời rửa tay sạch sẽ, nhận lấy khăn gấm thị nữ đưa

cho lau chùi cẩn thận.



“Tướng gia, cơm nước đã chuẩn bị xong, tướng gia có muốn dùng một chút không?” Thị nữ nhìn thấy sắc mặt Cơ Phượng Ly có vẻ uể oải, nên hỏi rất cẩn

thận.



Lúc này Cơ Phượng Ly mới cảm thấy đói bụng, ở yến tiệc vừa rồi tuy toàn cao lương mỹ vị. Nhưng hắn lại không có cơ hội thưởng thức.



“Ừ, dọn lên đi, cho gọi Lam Băng tới ăn cùng luôn, còn Đồng Thủ đã về

chưa?” Cơ Phượng Ly đưa trả lại khăn cho thị nữ, thản nhiên hỏi.



“Đã về rồi ạ!” Thị nữ cúi đầu đáp.



“Vậy gọi cả hắn tới luôn! ” Cơ Phượng Ly chậm rãi đi tới chỗ ngồi.



Trên bàn gỗ Tử Đàn, có mấy món thanh đạm, ngoài ra còn có một chén cháo trắng.



Cơ Phượng Ly không đợi Lam Băng và Đồng Thủ tới, đã bưng bát lên, bắt đầu dùng bữa.