Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 79 : Ưng vương kiêu ngạo

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Cơ Phượng Ly chậm rãi dùng hết một bát cháo, thị nữ vội vàng lấy cho hắn

thêm một bát. Nhưng hắn lại không hề động đũa, nhìn vào bát cháo với vẻ

thất thần.



Lam Băng cùng Đồng Thủ vén màn đi vào trong, Lam Băng vừa đi vừa pha trò tán gẫu với Đồng Thủ.



Hai người tự động chia nhau ngồi vào bàn, Lam Băng thở dài nói trước:

“Tướng gia, việc tối nay ngài thật sơ suất, sao lại từ chốI hôn sự, Tam

công chúa kia......”



Ánh mắt Cơ Phượng Ly thản nhiên nhìn Lam Băng nói: “Ngươi thì biết gì!” Hắn nhấc đũa, gắp đồ ăn vào miệng, chậm rãi nhai nuốt rồi mới lạnh giọng

hỏi Đồng Thủ: “Chuyện làm đến đâu rồi?”



“Bẩm tướng gia, đã làm xong rồi.” Đồng Thủ trầm giọng đáp.



“Tốt lắm, Lam Băng, ngươi đi an bài mọi chuyện, chúng ta sẽ hành động theo

kế hoạch!” Cơ Phượng Ly thản nhiên nói, đôi mắt hơi nheo lại, giống như

bị hơi cháo nóng bốc lên mặt.



“Phái thêm người bảo hộ người kia, vạn lần không được để hắn gặp nguy hiểm

tới tính mạng.” Cơ Phượng Ly đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, duỗi ngón tay

vuốt ve đóa hoa quỳnh, chậm rãi nói.



“Tướng gia......” Người vốn ít nói như Đồng Thủ cũng đứng dậy, trầm giọng “Vì sao, không nhân cơ hội trừ bỏ người kia ······”



Cơ Phượng Ly im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi xoay người lại, đồng tử

nheo lại, ánh mắt nhiếp hồn nhàn nhạt quét tới. Toàn thân tỏa ra hàn khí giống như một thanh lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ.



“Đồng Thủ, ngươi thành người nhiều chuyện như vậy từ bao giờ.” Giọng nói hắn vang lên đầy uể oải.



Nhưng Đồng Thủ lại sợ hãi không dám nói nữa, ngay cả khóe mắt cũng cứng đơ không chớp nổi một cái.



Bóng đêm thê lương, những cánh hoa nở rộ sát bên cửa sổ. Từng đợt hương thơm ngào ngạt chậm rãi thấm vào trong phòng. Cơ Phượng Ly mở rộng chiết

phiến, khẽ phe phẩy mấy cái, những cánh hoa quỳnh lay động, như sương

như khói.



Phía sau hành cung Thanh Giang là một dãy rừng núi liên miên. Trong núi có

nhiều loài quái thú quý hiếm, tuy Viêm Đế đã cao tuổi, nhưng vẫn chú

trọng việc cưỡi ngựa bắn cung, hàng nằm đều tổ chức cuộc thi săn bắn ở

cánh rừng phía sau hành cung Thanh Giang. Hoàng tử, hoàng thất và các

trọng thần đều phải đi theo. Năm nay còn có thái tử Bắc Triều Tiêu Dận

với Thụy Vương Đông Yến tham gia, càng khiến Viêm Đế thêm hào hứng.



Người Bắc Triều lớn lên từ lưng ngựa, còn người Nam Triều không quá tinh

thông món cưỡi ngựa bắn cung này, đây là chuyện ai ai cũng biết. Nhưng

chắc do Viêm Đế không muốn rơi xuống thế hạ phong, nên muốn mượn lần đi

săn này, tỷ thí với Tiêu Dận một phen, do đó, phàm là những ai có khả

năng cưỡi ngựa bắn tên tốt, đều phải theo hầu thánh giá.



Trước đó một ngày, sẽ có thị vệ đi dọn dẹp bãi săn phía sau núi, trục xuất những mãnh thú nguy hiểm ra ngoài.



Sáng sớm, thời tiết rất đẹp.



Viêm Đế ngồi trên xe đuổi, do những thị vệ hoàng cung vây quanh tháp tùng,

đi dọc ra phía sau núi. Dọc đường đi tinh kỳ phấp phới, xe nối tiếp xe.



Hoàng Phủ Vô Song và Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương theo sát phía sau xe

Viêm Đế, xung quanh có không ít thị vệ bảo hộ. Hai người đều mặc kỵ

trang, nhìn qua có thêm phần anh khí. Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương bị tật ở chân từ nhỏ, chưa từng cưỡi ngựa, do gần đây có chuyển biến tốt


Hoàng Phủ Vô Song trừng lớn mắt, vốn hắn còn nghĩ con mồi Hoàng Phủ Vô Thương săn được đều do thị vệ của hắn trợ giúp. Hắn hoàn toàn không ngờ, khả

năng bắn tên của Hoàng Phủ Vô Thương lại cao tới như vậy.



Tối nay, Hoàng Phủ Vô Song hoàn toàn thất bại.



Gương mặt xinh đẹp đã sớm phủ đầy mây đen, ảm đạm lui xuống.



Nhưng lần này Viêm Đế không hề trách hắn, chỉ khẽ khoát tay áo nói: “Thôi, ngươi lui xuống đi, trận đấu đêm nay dừng ở đây.”



Viêm Đế nói xong, vẻ mặt bình thản không nói gì thêm nữa.



Cơ Phượng Ly tiến lên trước, thi lễ nói: “Thánh Thượng, tối nay có dựng

lửa trại, nghe nói người Bắc Triều rất thích quay quanh lửa trại ca múa. Vừa đúng lúc, Tiêu Thái Tử đã học qua kiếm vũ của Nam Triều chúng ta,

không bằng tối nay để chúng ta mở mang tầm mắt, nhìn xem sự dũng mãnh

của người Bắc Triều ra sao!”



Lúc này vẻ mặt Viêm Đế mới hòa hoãn trở lại, cười nói: “Tiêu Thái Tử, không biết có thể múa một khúc, cho chúng ta mở rộng tầm mắt.”



Tiêu Dận nghe vậy cũng không từ chối, hắn lệnh cho Hồi Tuyết mang Hồ cầm

tới. Không ngờ lần này tới đây mà hắn cũng mang đàn theo. Cây Hồ cầm này chính là cây đàn Hoa Trứ Vũ từng thấy Tiêu Dận kéo trong dịp lễ hội lần trước, thân cầm màu đen, bóng loáng. Phía tay cầm bên trên còn khắc

hình đầu rồng, nhìn qua vô cùng mạnh mẽ. Hồi Tuyết ngồi trên cỏ, một tay giữ lấy thân đàn, một tay cầm dây cung, bắt đầu kéo đàn.



Tiếng nhạc trầm bổng vang lên. Giống như gió thổi qua thảo nguyên, mang theo

sự cuồng dã, còn có sự phóng khoáng. Hồi Tuyết vừa kéo đàn, vừa cất

tiếng ca: “Muốn nhìn thấy gương mặt tơi cười của chàng, muốn nghe thấy

giọng nói chàng, muốn ở trong căn lều của chàng, muốn nâng cao chén rượu của chàng...... Dưới ánh nắng mùa xuân, nhìn thấy nụ cười hồn nhiên,

nghe thấy giọng nói truyền cảm của chàng, được ở lại trong căn lều ấm

áp...... Ta yên lặng cầu nguyện cho chàng, chìm đắm thật sâu trong linh

hồn chàng......”



Bài hát này, là tình ca Bắc Triều.



Rất phóng khoáng, tự tại, tiếng nhạc du dương nhưng vẫn đủcũkích thích lòng người dậy sóng.



Tiêu Dận và ba thân vệ còn lại đi đến khoảng trống trước mặt, bắt đầu múa.

Bộ quần áo màu tím bó sát người, tôn lên dáng vẻ mạnh mẽ, hắn và ba thân vệ bước nhảy theo nhịp, tiến lại gần vị trí phát ra tiếng nhạc. Tư thế

phóng khoáng, bước chân mạnh mẽ đạp xuống nền đất, mái tóc đen phất phơ

qua trán, thắt lưng không ngừng xoay tròn theo nhịp. Dáng người mạnh mẽ, kiêu ngạo như rồng bay lượn trên mây, điệu múa sôi nổi, khiến ai nhìn

vào cũng cảm thấy rung động.



Khi Hoa Trứ Vũ còn ở Tây Cương, cũng từng học qua điệu múa này.



Mỗi khi thắng trận, bọn họ sẽ uống rượu chúc mừng. Trong lúc đó, khó tránh

được các hoạt động giải trí. Giống như điệu múa này, ở nơi chiến trường, chịu không ít ảnh hưởng từ mảnh đất Tây Cương này



Nhưng trước đây Hoa Trứ Vũ chỉ cảm thấy, điệu múa này không hề có tính thẩm

mỹ. Chẳng qua nó hình thành từ cảm xúc của con người, tùy ý đung đưa,

bộc lộ sự vui vẻ trong lòng.



Còn tối nay, Hoa Trứ Vũ lại cảm thấy, điệu múa này cũng thật hấp dẫn, xem ra yếu tố quan trọng nhất vẫn là ai nhảy.



Nàng nghĩ, nàng không bao giờ có thể nhảy được điệu này đầy mạnh mẽ, phóng khoáng như Tiêu Dận.



Lửa trại hừng hực chiếu rọi trên gương mặt hắn, ngũ quan lạnh lùng, thấp

thoáng lúc sáng lúc tối, hết sức anh tuấn, màu tím trong mắt nồng đậm,

khiến trên người hắn xuất hiện một loại mị hoặc khó nói nên lời.