Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 80 :

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Điệu múa này hoàn toàn mới lạ đối với người Nam Triều. Một điệu múa hoà

thuận, vui vẻ, còn rất có sức cuốn hút. Một vài thị vệ bắt đầu lắc lư cơ thể theo điệu nhạc, Viêm Đế nhìn thấy vậy, tươi cười nói: “Nếu thái tử

Bắc Triều đã học kiếm vũ của Nam Triều ta, vậy các ngươi cũng lên sân

khấu học tập những dũng sĩ Bắc Triều, không cần câu nệ tiểu tiết!”



Đám thị vệ thấy Hoàng đế ủng hộ, liền xông hết lên học múa. Nhất thời,

trong bãi săn ngập tràn tiếng nhạc, tiếng giậm chân, còn có tiếng lửa

trại reo vui tí tách.



Viêm Đế nheo mắt, ngồi một bên uống rượu. Khó có dịp thoải mái giống như hôm nay, hoàn toàn không bị bó buộc như những buổi yến hội khác, các đại

thần ngồi dưới, vừa ăn thịt nướng vừa uống rượu ngon, chỉ một lát sau,

đều bắt đầu ngà ngà say.



Trong khoảnh khắc đó đã có biến cố phát sinh.



Ai cũng không chú ý tới, lửa trại sắp tàn, mấy tên thị vệ đang định đến

châm thêm củi. Đúng lúc này, một cơn gió kì dị thổi qua, lửa trại bị

luồng khí bá đạo đó dập tắt hoàn toàn.



Trời đất nháy mắt tối sầm lại, chỉ có ánh sáng từ tro tàn lửa trại với mấy

cây đuốc u ám. Mấy tên thị vệ vội vàng chất cùi đốt, đúng lúc đó, từng

đợt tiếng sói tru truyền tới, hết sức thê lương. Ban đêm yên tĩnh giữa

vùng rừng núi, tiếng sói tru cũng không có gì đáng sợ, có ngọn núi nào

mà không có một tới hai con sói. Cho dù là một đàn sói, bọn họ đông

người như vậy, cũng không có gì phải sợ. Hơn nữa, những con mãnh thú đã

sớm bị trục xuất khỏi đây.



Nhưng sau một loạt tiếng sói tru, lại có một tiếng kêu gào kì dị vang lên, nghe tiếng động thì cách chỗ bọn họ không xa.



Hồi Tuyết ngừng kéo đàn, tất cả mọi người ngừng hoạt động, thị vệ nắm chặt

binh khí, vây quanh Viêm Đế, cảnh giác nhìn khắp xung quanh. Đa số những người đang say rượu, đã tỉnh táo lại mấy phần.



Tiếng kêu gào này, không phải hổ, không phải vượn, càng không phải sói, báo,

mà là tiếng người Gấu. Khi Hoa Trứ Vũ còn ở Tây Cương, đã từng một lần

dẫn thuộc hạ đi sâu vào trong rừng rậm nhìn thấy một dạng quái vật như

vậy, chỉ là chưa từng chính thức giao thủ. Người dân Tây Cương kể lại,

từ thời tổ tiên đã căn dặn, người Gấu này là dị thú do Thần Nông nuôi

dưỡng từ thời thượng cổ. Vô cùng to lớn, có thể một tay xé đôi trâu

rừng, không những thế nó còn rất cơ trí, ngay cả hổ, báo, sói đều sợ nó. Nghe nói những nơi có người Gấu đi qua, những loại vật khác đều biến

mất không chút tăm hơi, ngay cả sói hoang cũng sợ hãi loại dị thú này.

Nếu có ai đi đường một mình gặp phải nó, khả năng còn sống bằng không.

Bảo sao tiếng chó sói hú vừa nãy lại thê thảm như vậy.



Hoa Trứ Vũ không ngờ núi Thanh Thành có thể xuất hiện loài dị thú này. Có

vẻ như những thị vệ đại nội đang bảo vệ Viêm Đế chưa từng gặp qua người

Gấu, cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng cánh tay cầm kiếm đa phần run rẩy, bạo gan xông vào trong rừng rậm.



Hoa Trứ Vũ vội vàng ngăn những người này lại, nói: “Chưa xác định rõ tình

hình, đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.” Toàn thân người Gấu cứng rắn

như đá, đao kiếm bình thường không thể tác động tới nó. Nếu những thị vệ này hồ đồ xông lên, thì chính là tự tìm đường chết.



Nhưng những thị vệ này sao có thể nghe theo lời của một tiểu thái giám, ai

cũng vội vàng muốn thể hiện trước mặt Viêm Đế, liền đưa tay đẩy Hoa Trứ

Vũ ra, quát lớn: “Tránh ra, tránh ra...... Đừng cản trở chúng ta hộ

giá.”



Nhưng vào lúc này, tiếng sói tru tắt ngúm, chim chóc đậu trên cây vỗ cánh bay tán loạn. Có một bóng đen to lớn xuất hiện.



Trăng sáng trên cao, ánh trăng hòa với ánh đuốc giúp người ta mơ hồ nhìn

thấy, con dã thú này còn lớn hơn cả Gấu đen, trên mặt mọc đầy những chùm lông lớn, có vẻ xảo quyệt hơn so với loài Gấu đen ngu ngốc, bước chân

của nó vô cùng nhanh nhẹn, nhưng cũng đầy mạnh mẽ như hổ báo, chạy về

phía đám người.



Hơn nữa, con người Gấu này rất nhanh nhạy, dường như nó biết chỗ của Viêm

Đế có đông người canh giữ nhất, nên tránh xa Viêm Đế, xông thẳng tới

phía Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương đang tái mặt vì sợ hãi.



Khang vương vừa mới tỷ thí với Hoàng Phủ Vô Song, đang ngồi một góc uống mấy

chén rượu. Xung quanh chỉ có mấy tên thị vệ. Mấy tên thị vệ vừa thấy

người Gấu xông tới, liền cầm đao kiếm đâm vào người nó. Nhưng da của nó, là loại da đao thương bất nhập. Đâm vào nó không khác gì như đâm phải

tảng đá, trong nháy mắt vũ khí đã gẫy thành hai mảnh.
Tiêu Dận quay đầu nhìn nàng, sâu thẳm trong đáy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên

mừng rỡ, khiến màu tím trong mắt hắn bừng sáng khiến người ta kinh hãi.

Hắn nghĩ Hoa Trứ Vũ chán ghét hắn, muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn.

Không ngờ, nàng lại nói sẽ quay về tìm hắn.



Hắn vươn tay, nắm lấy bàn tay mềm mại của Hoa Trứ Vũ.



“Thuốc đến rồi.” Hồi Tuyết vén rèm lên bưng thuốc vào trong.



Hoa Trứ Vũ đứng lên, nhường lại chiếc ghế duy nhất trong phòng, nhưng không ngờ Hồi Tuyết không chịu ngồi xuống, mà còn cầm chén thuốc đưa vào tay

Hoa Trứ Vũ, mỉm cười nói: “Công chúa, hôm nay điện hạ vì người mới bị

thương, người chịu vất vả một chút đi!”



Hoa Trứ Vũ bất đắc dĩ nhận lấy chén thuốc, chỉ thấy bên trong là một hỗn

hợp lỏng đen đặc, nàng nhíu mày, đưa tới trước mặt Tiêu Dận: “Thuốc đắng dã tật, ngài mau uống đi!”



Tiêu Dận bất động nhìn nàng, nhếch môi cười thoải mái: “Muội làm thái giám

lâu như vậy, mà không biết cho người bệnh uống thuốc thế nào sao?” Thật

ra, trong lòng hắn thấy rất vui, từ điểm này có thể thấy, Hoa Trứ Vũ

chưa từng làm những công việc kiểu này bao giờ.



Đúng là Hoa Trứ Vũ chưa từng làm qua loại việc này, ở quân doanh chưa từng,

vào cung cũng thế, bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song có rất nhiều người hầu hạ, những loại chuyện như bón cơm,bón thuốc, cũng chưa đến lượt nàng phải

làm.



Đây đúng là lần đầu tiên.



Hoa Trứ Vũ nhíu mày nhìn vết thương trên vai Tiêu Dận, chỉ sợ không nâng

nổi tay lên. Nàng yếu ớt cười, múc một thìa thuốc lên, thổi thổi, đưa

đến bên miệng Tiêu Dận.



Tiêu Dận vội vàng há miệng, Hoa Trứ Vũ bón rất nhanh, Tiêu Dận cũng uống rất nhanh, chỉ có Hồi Tuyết đứng một bên không ngừng nhíu mày nhìn.



Trong nháy mắt, chén thuốc đã cạn sạch.



Sáng sớm hôm sau, Hoa Trứ Vũ nghe nói thương thế của Viêm Đế với Hoàng Phủ

Vô Thương đã ổn định. Nhưng Viêm Đế đã cao tuổi, xương cốt thoái hóa,

hôm qua còn bị người Gấu kia vỗ trúng, ảnh hưởng tới nội tạng, tinh thần hoảng hốt, ăn mòn tới cơ thể.



Do đó, Viêm Đế chỉ đành phải ở lại hành cung Thanh Giang dưỡng bệnh.



Còn việc chính sự, Viêm Đế ủy thác lại cho Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương, còn Tả tướng Cơ Phượng Ly, Ôn Thái Phó, và Hữu tướng Nhiếp Viễn Kiều

làm phụ chính.



Thái Tử Hoàng Phủ Vô Song, đã hoàn toàn bị quên lãng.



Hoa Trứ Vũ biết có chuyện không ổn.



Chỉ sợ, sự việc xảy ra đêm qua, Viêm Đế đã đẩy mọi nghi ngờ lên người Hoàng Phủ Vô Song, chỉ là ông ta không có chứng cớ, nếu không, ngôi vị Thái

tử của Hoàng Phủ Vô Song đã sớm bị phế truất.



Viêm Đế nghi ngờ Hoàng Phủ Vô Song, thứ nhất là bởi Hoàng Phủ Vô Song rất

thích chơi đấu ưng, thích giao tiếp với động vật, hơn nữa, hắn đã từng

tới Giang Bắc chẩn tai, còn ở lại bên ngoài hơn một tháng, hoàn toàn có

khả năng tìm được hai người Gấu này. Thứ hai, Viêm Đế càng ngày càng tỏ

vẻ yêu thích Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương, chủ ý của ông ta có lẽ chỉ đơn giản là kích thích Hoàng Phủ Vô Song, nhưng Hoàng Phủ Vô Song vẫn

cảm thấy bị áp lực, nhất là hôm qua, còn bị thua dưới tay Hoàng Phủ Vô

Thương. Trong lòng Hoàng Phủ Vô Song khó tránh khỏi bất bình.



Mấy nhân tố này hợp lại, cũng đủ chỉ ra Hoàng Phủ Vô Song là nghi phạm lớn nhất.



Dù sao, dưới tình hình hung hiểm hôm qua, Hoàng Phủ Vô Thương cũng suýt

chút nữa là mất mạng. Cho nên, hắn không thể bị nghi ngờ.



Hoa Trứ Vũ nhíu mày, đột nhiên nhớ tới, khi nàng đâm mũi tên hạ gục người

Gấu đầu tiên, dưới cằm nó có một vật sắc bén. Xem ra, trước khi nàng tấn công thì đã có cao thủ ra tay trước. Hoàng Phủ Vô Thương thì đang

choáng váng nằm trên mặt đất, hoàn toàn không có khả năng ra tay, chứng

tỏ, ngoài nàng ra, còn có một người khác cũng đang bảo vệ hắn lúc đó.



Hoa Trứ Vũ nghĩ tới đây vội vàng từ biệt Tiêu Dận, chạy đi tìm Hoàng Phủ Vô Song.