Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 81 :
Ngày đăng: 14:29 18/04/20
Đêm qua một đêm kinh hoàng với người Gấu, hôm nay thánh giá mới trở lại
Hành cung, vốn phải có phần rối loạn mới đúng. Nhưng khi Hoa Trứ Vũ vào
trong Hành cung, thỉnh thoảng lại nhìn thấy vài thị vệ, cung nữ đi qua,
vẻ mặt ai nấy đều nghiêm trang, không có ai mở miệng nói bất cứ điều gì. Hành cung đông người, nhưng lại có im ắng, trong không khí có một bầu
áp lực báo hiệu giống tố sắp ập tới.
Hoa Trứ Vũ nặng nề nghĩ lại chuyện đêm qua, trong lòng cảm thấy lo lắng
thay Hoàng Phủ Vô Song. Thình lình có một giọng nói truyền vào tai, mang theo vài phần chế giễu: “Bảo công công có chuyện gì mà vội vàng như
vậy? Hôm nay không phải đi dạy múa kiếm cho Tiêu thái tử sao?"
Hoa Trứ Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, giật mình hoảng sợ
nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy cách đó vài bước chân có hai người đang
đứng. Một người mặc quan phục màu đỏ, một người mặc y phục màu lam phiêu dật, chính là Cơ Phượng Ly cùng Lam Băng.
Người vừa nói chuyện là Lam Băng.
Lam Băng có vẻ bề ngoài thanh tú, hiền hòa, ăn mặc cũng đầy chất thơ văn,
hoàn toàn giống như một tên thư sinh. Nhưng không biết vì sao, mỗi khi
người này nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, kể cả khi đứng lại tán dóc vài câu, đều
mang theo vẻ mặt không nhịn được cười. Vẻ mặt của hắn khiến Hoa Trứ Vũ
nhớ tới chuyện Cơ Phượng Ly khỏa thân đó. Xem ra Lam Băng này, đã biết
được tám, chin phần mười.
Hoa Trứ Vũ hận nghiến răng, ổn định lại tâm tình, từ từ nghiêng đầu mỉm
cười, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên nói: “Lam đại nhân thật biết nói đùa, Tiêu Thái Tử bị thương như vậy còn học múa kiếm gì nữa. Mà ngay cả khi Tiêu Thái Tử không bị thương, hôm qua xảy ra
chuyện lớn như vậy, nô tài cũng đâu còn tâm trạng múa kiếm tiêu khiển
đây.”
“Nói cũng đúng! Nhưng Bảo công công thật sự có mị lực nha, chỉ mới dạy Tiêu
Thái Tử múa kiếm có mấy ngày, đã tình cảm tới mức đó, lúc nguy hiểm còn
không quản tới an nguy của bạn thân che chở cho ngươi, điều này khiến
Lam mỗ cảm động vô cùng!” Lam Băng vuốt mấy sợi tóc rối, thản nhiên cười nói.
Hoa Trứ Vũ chấn động.
Lời của Lam Băng đầy thâm ý.
Tiêu Dận là Thái tử một nước, vậy mà trong tính huống nguy cấp đêm qua, lại
không hề để ý tới an nguy của bản thân cứu nàng. Việc này trong mắt
người ngoài, hoàn toàn có nội tình, nhất là người giảo hoạt như Cơ
Phượng Ly.
Hắn sẽ không nghĩ nàng là gian tế Bắc Triều phái tới chứ?
Trong lòng Hoa Trứ Vũ rối loạn, nàng ngẩng đầu nhìn Cơ Phượng Ly, chỉ thấy
hắn khoanh tay đứng yên một bên, hoàn toàn không để ý gì tới nàng, đôi
mắt hẹp dài đầy vẻ an tĩnh nhìn vào bồn hoa phía trước. Lúc nghe thấy
lời của Lam Băng, mới hơi nhíu mày quay lại nở nụ cười tao nhã với Hoa
Trứ Vũ, rồi mới nhìn Lam Băng nói: “Mọt sách, ngươi càng ngày càng kỳ
cục!”
“Bảo công công, không cần để ý tới lời hắn nói!” Cơ Phượng Ly thản nhiên nhìn Hoa Trứ Vũ, cười nói.
“Không sao! Ta chỉ là một nô tài, sao dám để lời nói của đại nhân vào trong
lòng!” Hoa Trứ Vũ cũng nhếch môi cười, tao nhã nói, “Nếu không còn
chuyện gì khác, nô tài xin cáo lui!”
Hoa Trứ Vũ thi lễ, đi lướt qua người bọn họ, hướng về phía Thanh Uyển của Hoàng Phủ Vô Song.
Lưu Phong, Hồi Tuyết, Khinh Vân, Tế Nguyệt cùng với những thị vệ của Tiêu
Dận cưỡi ngựa chậm rãi hộ tống một chiếc xe ngựa đi tới. Tiêu Dận vừa
mới bị thương, không thể cưỡi ngựa.
Viêm Đế bị thương, cả Hành cung rối loạn, nên việc Tiêu Dận rời đi cũng
không hề gióng trống khua chiêng, Viêm Đế chỉ phái hai viên quan tới đưa tiễn. Mà một trong hai người này chính là Ôn Thái Phó.
Vị quan còn lại nói khách sáo với Tiêu Dận mấy câu rồi nhanh chóng rời đi, còn Ôn Thái Phó không biết có chuyện gì mà nói lâu như vậy, khiến Hoa
Trứ Vũ nấp trong lùm cây chờ đợi tới phiền lòng. Thật không biết, bọn họ đang tâm sự chuyện gì.
Mãi về sau, chắc là do Tiêu Dận mất kiên nhẫn, lệnh cho bọn thị vệ khởi
hành, giục xe ngựa đi về phía trước thì Ôn Thái Phó vẫn nhìn chằm chằm
vào xe ngựa, mãi đến khi khuất sau ngã rẽ, ông ta vẫn đứng lặng người.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy có gì đó không thích hợp, đợi đến khi xe ngựa lướt qua
chỗ ẩn thân của nàng, nàng lặng lẽ thả người nhảy lên xe, vén màn xe
chui vào trong.
Sắc trời bắt đầu u ám, bốn góc trên đỉnh xe ngựa, bắt đầu lộ ra ánh sáng dạ minh châu nhàn nhạt.
Tiêu Dận tựa người vào giường, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, mái tóc hơi rối, nhìn qua trông rất mệt mỏi. Chỉ có đôi mắt tím kia, mang theo cảm giác
không nỡ, nhìn chằm chằm vào Hoa Trứ Vũ, giống như rượu nho nồng đậm
đựng trong ly thủy tinh. Dường như hắn vẫn đang chờ nàng.
Nhưng trong toa xe không chỉ có một mình Tiêu Dận, bên cạnh hắn còn có một
người con gái khác. Nàng ta đưa lưng về phía Tiêu Dận, hướng mặt vào
trong góc xe, giống như đang khóc thút thít. Mái tóc dài phủ lên chiếc
váy màu lam nhạt, trên đầu có cài một cây trâm bạch ngọc.
Một bóng lưng thướt tha, xinh đẹp.
Dường như người kia cũng nghe thấy tiếng động liền vội vã quay người ra nhìn, một gương mặt xinh đẹp, hai hàng nước mắt chảy dài, khiến người ta
thương tiếc.
Hoa Trứ Vũ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nhất thời cảm thấy choáng váng.
Người này, chính là Ôn Uyển.
Sao Ôn Uyển lại ngồi trên xe của Tiêu Dận, rốt cuộc là có chuyện gì?
Nàng nhớ tới đêm Viêm Đế mở tiệc tẩy trần cho Tiêu Dận, Tiêu Dận đã chỉ đích danh Ôn Uyển đánh đàn. Thì ra, hắn đã động tâm từ khi nhìn thấy bức họa của Ôn Uyển, nay thấy được người thật trước mặt nên không thể kiềm chế.
Trên yến hội, Viêm Đế cũng đã nói, nếu hắn để mắt tới ai, thì để cho người
đó đi hòa thân. Nói vậy, trước lúc hắn rời đi đã tới gặp Viêm Đế đòi Ôn
Uyển. Nhưng Ôn Uyển đã là tú nữ, Viêm Đế chỉ có thể lặng lẽ gả Ôn Uyển
tới Bắc Triều. Bảo sao, vừa nãy Ôn Thái Phó lại có thái độ kỳ lạ như
thế!
Đêm qua, Tiêu Dận xả thân cứu nàng đã khiến nàng cảm động vô cùng. Nhưng
hắn đơn thuần chỉ là bảo vệ muội muội của mình, nếu không có thân phận
Trác Nhã kia, có lẽ hắn sẽ không bao giờ làm vậy.
Nghĩ đến đây, Hoa Trứ Vũ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhưng nàng vẫn cố nở nụ
cười chua chát nói: “Nghe nói Tiêu thái tử trở về Bắc Triều, Thái Tử
điện hạ của chúng ta đặc cách dặn dò nô tài tới đưa tiễn, mong Tiêu Thái Tử thuận buồm xuôi gió, sớm về tới Bắc Triều.”