Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 82 :

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Lý do rất không quang minh chính đại, nhưng bởi vì trong xe có Ôn Uyển,

nàng không thể nói lời từ biệt, chỉ có thể nói mình phụng mệnh Hoàng Phủ Vô Song đến tiễn hắn.



Tiêu Dận nghe xong, chỉ thở dài một tiếng thật sâu, vươn cánh tay dài mạnh

mẽ cầm lấy tay Hoa Trứ Vũ, giống như hắn muốn thông qua sự đụng chạm

này, truyền hết tâm tình của hắn sang người nàng.



“Hừ, không thể ngờ đường đường là thái tử Bắc Triều lại là một tên đoạn tụ,

đi thích một thái giám. Ha ha......” Ôn Uyển ngồi bên lạnh lùng nói,

trong giọng nói đầy vẻ khinh thường.



Hoa Trứ Vũ cả kinh, vung tay áo hất tay Tiêu Dận ra, nàng ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển nói: “Ôn tiểu thư, cô hiểu lầm rồi!”



“Hiểu lầm?” Những vệt nước mắt trên mặt đã được lau đi sạch sẽ, lúc này Ôn

Uyển đang ngẩng cao đầu, mái tóc hơi rối loạn nhưng vẫn rất xinh đẹp

động lòng người, nàng ta nhếch môi cười lạnh lùng, nói với Tiêu Dận.

“Tiêu Thái Tử cũng cho rằng Uyển hiểu nhầm sao?”



Tiêu Dận chau mày lại, hắn quay đầu cười với Ôn Uyển, màu mắt tím mênh mang, đôi môi khẽ nhếch giống như hoa quỳnh nở trong đêm. Người rất ít cười

thường có nụ cười trí mạng.



Nhưng Hoa Trứ Vũ biết mỗi khi Tiêu Dận cười, thì chuyện xấu sẽ xảy ra. Nàng

vẫn còn chưa quên, khi hắn ra lệnh ném nàng vào hồng trại, nụ cười của

hắn nhiếp hồn tới mức nào. Quả nhiên, Ôn Uyển còn chưa kịp định thần

trước nụ cười này của Tiêu Dận thì đã nghe Tiêu Dận thản nhiên nói:

“Đúng là cô đã hiểu lầm rồi!” Vừa dứt lời, Tiêu Dận đã vung tay điểm

huyệt ngủ của Ôn Uyển.



“Ta biết, dù cho phụ hoàng có bị bệnh, muội cũng không trở về cùng ta, đúng không?” Ánh mắt Tiêu Dận nhìn nàng đầy phức tạp, giống như đã biết câu

trả lời cuối cùng của nàng “Ta nói rồi, ta không ép buộc muội, muội có

thể ở lại nơi này. Nhưng tình hình Nam Triều hiện tại đang cực kỳ nguy

hiểm. Ta thật không yên tâm rời đi! Người này......”



Tiêu Dận nhìn Ôn Uyển đang hôn mê, lẳng lặng nói “Cũng là một lợi thế. Nếu

chuyện ta cứu muội đêm trước khiến bọn họ nghi ngờ, vậy chỉ cần mang cô

ta đi, chắc chắn bọn họ sẽ không dám làm gì muội!”



Hoa Trứ Vũ chấn động, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Dận mang Ôn Uyển đi, lý do cuối cùng vẫn là vì nàng!



“Sao Viêm Đế lại đồng ý để ngài mang cô ta đi?” Hoa Trứ Vũ vẫn chưa quên,

chì vì ngày đó bọn họ không muốn gả Ôn Uyển ra ngoài nên mới lựa chọn

nàng làm kẻ thay thế, hơn nữa, hiện tại Ôn Uyển đã là một tú nữ.



“Nội bộ Nam Triều đang rối loạn, mà ở biên quan lại không có tướng tài như

Hoa Mục trấn thủ, nên bọn họ có vài phần kiêng dè ta. Huống hồ, Viêm Đế

đã từng đồng ý, dù ta để ý tới tiểu thư nhà ai cũng sẽ cho người đó tới

Bắc Triều hòa thân. Dù ông ta không muốn cũng không có cách từ chối.

Đừng nói là một tú nữ nho nhỏ, cho dù là phi tử, ông ta cũng không thể

không cho.” Tiêu Dận nói đầy khí phách.



Tiêu Dận nói rất đúng, trong tình thế hiện tại, Viêm Đế không thể không nhún nhường.



“Vậy ngài định cho cô ấy làm Thái Tử phi sao?” Hoa Trứ Vũ lơ đãng hỏi.



“Thái Tử phi?” Tiêu Dận nhếch môi cười “Nha đầu, cả đời này, chỉ sợ ta sẽ

không bao giờ có Thái Tử phi nữa, ngay cả thị thiếp, đại ca cũng không

muốn.”



Giọng nói của hắn càng lúc càng trầm thấp, xen lẫn sự thê lương khó nói nên lời.



Hoa Trứ Vũ cảm thấy nặng nề, hít thở cũng thậy thật khó khăn. Một lúc lâu

sau, nàng mới thản nhiên ngẩng đầu, mở miệng chọc tức hắn: “Không phải

đại ca bị bệnh chứ? Không thấy có hứng thú với phụ nữ sao?”



“Bệnh? Đúng vậy, đại ca bị bệnh rồi, có lẽ này không thể chữa được, vĩnh viễn

không thể chữa được. Nhưng dù có cách chữa, đại ca cũng sẽ không chữa.”

Hắn cười thê lương, trong mắt đầy vẻ bi ai.



Nhưng sự bi ai đó chỉ được cất giấu trong mắt, không hề đểlộ ra ngoài.



Nếu như nàng chưa từng nghe thấy những lời hắn nói trong lúc say rượu, có

lẽ nàng sẽ không hiểu vì sao trong mắt hắn có vẻ bi thương, cũng không

hiểu hắn đang mắc bệnh gì.



Gió đêm tràn qua, mang theo làn sương mù ẩm ướt vào trong xe, thời gian như đang ngừng lại. Ánh mắt lơ đãng nhìn vào một góc, nhìn thấy “Nhiễu

Lương” ngày đó nàng đàn khi còn là cầm kỹ. Mặt đàn bằng gỗ đen nhánh, cô độc dưới ánh sáng ảm đạm trong xe.



“Ngài mang cả Nhiễu Lương tới sao?” Hoa Trứ Vũ cất tiếng hỏi.



“Đúng vậy, vốn định bảo muội đàn một khúc!” Tiêu Dận nhếch môi cười nói.



“Vậy sao không nói sớm, để bây giờ ta đàn một khúc xem như là tiễn chân

ngài.” Hoa Trứ Vũ mỉm cười, đưa tay ôm Nhiễu Lương vào lòng, xếp bằng

ngồi trên mặt thảm, hai tay lướt qua mặt đàn.



Trong nháy mắt, tiếng đàn tươi đẹp, tịch mịch bắt đầu vang lên bên trong xe ngựa.



Khúc nhạc này không có chút sát khí nào, mà chỉ có tình cảm lúc ly biệt. Nỗi buồn triền miên, rung động đến tâm can, du dương êm tai, hoàn toàn khác biệt với khúc “Sát Phá Lang” trên chiến trường năm đó.



Nàng thì thầm ngâm một khúc theo tiếng đàn: “Bên ngoài đình nghỉ chân cổ

kính, là hồ ngọc bích đầy hương thơm. Gió đêm nâng tiếng đàn, ánh mặt

trời khuất sau núi, thiên chi nhai, địa chi giác, tri kỷ điêu tàn, một

chén rượu đục không tận hết niềm vui, lại một đêm mơ giấc mộng lạnh

lẽo.”



Tiêu Dận nghe tới ngây ngốc.



Khúc nhạc kết thúc, Hoa Trứ Vũ ấn nhẹ vào dây, ngừng tiếng đàn lại.



Khúc hết, người cô tịch.



Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Thuận buồm xuôi gió! Còn Ôn

tiểu thư, mong ngài đừng làm khó cô ấy!” Dù thế nào, Ôn Uyển cũng vì

nàng nên mới bị ép đến Bắc Triều.



“Được!” Tiêu Dận đồng ý, hắn đưa mắt nhìn sang Ôn Uyển, thở dài: “Không phải cô ta ốm yếu bệnh tật sao? Nhưng giờ nhìn lại, sương gió Bắc Triều cũng

không đủ hạ gục cô ta. Muội không hận cô ta sao? Nếu không có cô ta,

muội đã không phải chịu nhiều đau khổ tới vậy.”


“Ai ở trong đó?” Một tiếng hừ lạnh vang lên trước cửa phòng giam khiến tên

họ Triệu vừa nghe thấy đã sợ tới cứng đơ người, hoàn toàn quên mất việc

cử động.



Cánh cửa phòng giam bị đẩy ra lần nữa, Hoa Trứ Vũ thu tay lại, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ra ngoài.



Trước cửa có vài người đang đứng, một trong số đó là tổng quản Chu Toàn, còn

có mấy tên cai ngục, tất cả bọn họ đều đang vây quanh Tả tướng Cơ Phượng Ly.



Ai cũng không ngờ, sau khi hắn trở về từ Hành cung Thanh Giang, việc đầu tiên là tới đây thẩm vấn bọn họ.



Hắn mặc quan phục bằng gấm màu đỏ, cổ tay áo viền hình mây, đầu đội mũ

quan, ung dung, bất phàm đứng ở nơi đó. Chắc hắn cũng không nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh dị và lạnh lẽo.



Hoa Trứ Vũ khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu che đi sát ý trong mắt.



Nhìn đi, nhìn xem nàng bẽ mặt tới mức nào.



Cảnh tượng thê thảm đầy xấu hổ này lại bị kẻ thù Cơ Phượng Ly nhìn thấy.

Thấy nàng như vậy, chắc chắn hắn đang cảm thấy rất vui sướng!



Họ Triệu sợ tới mức tay chân cứng lại, vẫn duy trì tư thế đẩy ngã Hoa Trứ

Vũ vào tường, Chu Toàn thấy vậy sợ tới sắc mặt tái nhợt, khẽ đưa mắt

nhìn Cơ Phượng Ly rồi quát lớn: “Triệu Tứ, ngươi đang làm gì vậy?” Triệu Tứ cũng nhìn thấy Cơ Phượng Ly, sợ tới mức tay chân run lên bần bật,

ngã quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu nói: “Tả tướng tha mạng, Tả tướng tha mạng, tiểu nhân mang quần áo tới cho hắn, ai ngờ tên này là yêu

nghiệt, hắn câu dẫn ta. Chắc chắn hắn biết yêu pháp, nên mới khiến tiểu

nhân ra nông nỗi này, may mắn Tả tướng tới đúng lúc, bằng không tiểu

nhân sẽ bị tên yêu nghiệt này làm cho dơ bẩn.”



Nghe Triệu Tứ đổi trắng thay đen, Hoa Trứ Vũ bật cười thành tiếng, thật sự là không nhịn được cười!



Phải trái thiện ác trên thế gian đâu phải chỉ dựa vào mấy lời của ngươi có thể đảo lộn.



Trong tiếng cười của nàng đầy vẻ trào phúng và bất đắc dĩ.



Cười xong, nàng mới phát hiện một mảnh áo đã bị xé rách lộ ra xương quai

xanh, nàng vội vàng che quần áo lại, lùi dần về phía góc tường. Nàng

không nhìn ra cửa, càng không nói câu nào giải thích, chỉ cúi đầu che đi vẻ rối loạn trong mắt.



Nàng tin, chỉ cần là người có mắt đều biết chuyện gì vừa mớI xảy ra!



Đương nhiên, Cơ Phượng Ly cũng không phải ngoại lệ.



“Chu Toàn, bản quan không muốn nhìn thấy hắn nữa!” Giọng nói lạnh lùng nhưng vô cùng thong thả không có lấy một tia sát khí, kể cả là tức giận cũng không có.



Nhưng khi Chu Toàn nghe thấy vẫn sợ tới mức toàn thân run rẩy.



Hắn ra lệnh cho mấy tên cai ngục: “Còn không mau mang hắn ra ngoài.”



“Vâng!” Vài tên cai ngục đáp lời, vội vàng đi về phía Hoa Trứ Vũ, định đưa tay kéo Hoa Trứ Vũ ra ngoài.



“Ta không nói hắn!” Giọng nói thản nhiên, nhẹ nhàng như gió.



“A!” Chu Toàn há hốc miệng, mãi sau mới kịp phản ứng, quát lớn, “Các ngươi

bị làm sao vậy, toàn lũ ngu ngốc, ý ta nói là Triệu Tứ, mang hắn ra

ngoài mau lên!”



Mấy tên cai ngục rối rít chuyển hướng, kéo hai tay Triệu Tứ, lôi hắn ra ngoài.



Triệu Tứ đã không còn vẻ kiêu ngạo hung hãn như lúc trước, chỉ thấy hắn khóc

nức nở nói: “Tướng gia tha mạng, Tướng gia tha mạng......” Tiếng khóc

thê thảm càng lúc càng xa.



Hoa Trứ Vũ chậm rãi mở mắt, nàng khong ngờ Cơ Phượng Ly có thể vì nàng mà xử phạt một tên cai ngục.



Trước cửa phòng giam, Cơ Phượng Ly hờ hững nở nụ cười nhạt, ánh mắt khẽ nhìn

lướt qua đống quần áo tù nhân trên đất và quần áo Triệu Tứ vừa mới cởi

ra, trong mắt thoáng hiện lên vẻ run sợ.



“Chu Toàn, lát nữa ngươi dẫn hắn qua đó!” Cơ Phượng Ly thản nhiên nói xong quay người rời đi.



Xuyên qua cánh cửa phòng giam mở rộng, có thể nhìn thấy bóng lưng hắn càng lúc càng xa.



Trong hành lang dài tối tăm, cứ cách mười bước lại cắm một cây đuốc. Ánh lửa

ảm đạm phủ lên quần áo hắn, tay áo khẽ cử động tạo ra gió khiến ánh lửa

càng thêm chập chờn.



Ở thời đại nào, cũng đều có những con người nổi bật như Lưu Tinh, bọn họ

nếu không phải thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), hay những thiếu

niên thành danh, thì cũng là những thiên tài xuất chúng.



Cơ Phượng Ly thành danh khi mới mười lăm tuổi thì chính là một người xuất chúng trong số đó.



Áo bào khẽ phất, bóng người chậm rãi bước về phía trước lại giống như kiếm ảnh rực rỡ khiến hai mắt Hoa Trứ Vũ đau đớn.



Nàng nhắm mắt lại, mới có thể áp chế hận ý trong lòng.



Đứng dậy đóng cửa phòng giam lại, nàng thay bộ quần áo trên người. Quần áo

đang mặc đã rách bươm có muốn cũng không thể mặc nổi. Chẳng qua bộ quần

áo tù nhân hơi rộng, mặc vào càng khiến dáng người nàng thêm phần gầy

yếu.



Chỉ một lát sau, có hai tên cai ngục dẫn nàng ra ngoài. Chỉ một lát sau, nàng đã đứng trong một gian phòng rất to lớn.



Hai tên cai ngục kia dẫn nàng tới nơi, thuận tay đẩy nàng ngã quỳ trên mặt đất.



Sự lạnh lẽo lan từ mặt ra khắp toàn thân, trên cổ còn đeo gông cùm, nàng giãy dụa đứng lên tạo thành tư thế quỳ úp sấp.



Nàng cảm thấy buồn cười, đến cả con mình lão hoàng đế cũng đã nhốt vào Nội

Trừng viện, còn thẩm vấn cái gì nữa. Mà người xử án còn là Cơ Phượng Ly. Ngươi nói xem, Hoàng Phủ Vô Song còn có cơ hội lật lại bản án sao?



Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trong phòng xử án có hai ô cửa sổ, chiếu sáng một góc đại điện trống trải.



Trên đài xử án có một người đang ngồi, đó chính là Hình Bộ Thượng Thư Trương Thanh, hai bên theo thứ tự chia ra là Tả tướng Cơ Phượng Ly, một người

khác là Hữu tướng Nhiếp Viễn Kiều.