Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 84 : Lộng quyền, lấy tay che trời

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Không phải ai cũng có diễm phúc được trải qua cuộc sống lao ngục. Sau khi An

Tiểu Nhị mua chuộc được mấy tên cai ngục đã vội vàng tìm cách liên lạc

với nàng, Hoa Trứ Vũ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy mình không thể tùy tiện vượt ngục trốn đi. Độ phiêu lưu của việc này quá cao, Nội

Trừng Viện nằm ngay trong hoàng cung, còn hoàng cung canh phòng nghiêm

ngặt, muốn trốn ra ngoài cũng không phải việc dễ dàng gì. Còn nữa, nếu

cứ thế ra đi, nàng không chỉ để lộ ra chuyện mình có võ công cao cường

mà còn có thể liên lụy đến Hoàng Phủ Vô Song. Nàng là thái giám cận thân của Hoàng Phủ Vô Song, bất kỳ hành động nào của nàng cũng có thể gây

ảnh hưởng tới hắn, trong khi đó, bản án của hắn đang ở trong giai đoạn

mấu chốt nhất.



Hoa Trứ Vũ chỉ có thể nhẫn nhịn, nhẫn nhịn.



Cũng may từ sau khi xảy ra chuyện của Triệu Tứ, các cai ngục khác đối xử với nàng rất khách sáo, cũng không dám dùng ánh mắt dâm tà nhìn nàng nữa.



Nhưng có một số việc có thể nhẫn thì cũng có một số việc vạn lần không thể nhẫn. Ví dụ như, nguyệt sự một tháng một lần.



Hoa Trứ Vũ bắt đầu có nguyệt sự từ hai năm trước, tuy lúc còn trong quân

doanh mang thân phận đàn ông, nhưng nàng chính là tướng quân, được ở một mình một trại nên xử lý chuyện này cũng không có gì khó. Sau đó vào

trong hoàng cung, tuy mang tiếng là thái giám nhưng vẫn luôn được tự do

nên không xảy ra chuyện gì. Còn bây giờ, nàng đang ở trong phòng giam,

nàng biết phải làm sao bây giờ.



An Tiểu Nhị vẫn chưa biết nàng là nữ, chẳng lẽ nàng phải nhờ hắn đi mua,

nhưng chưa đến lúc quá cấp bách nàng thật sự không muốn bại lộ thân phận của mình! Hơn nữa, nàng có thể sử dụng mấy món đó trong phòng giam sao? Thái giám dùng đồ của phụ nữ, vậy khác gì thông báo với thiên hạ nàng

là nữ nhân.



Hoa Trứ Vũ cảm thấy phiền lòng muốn chết! Nguyệt sự không thể so với miệng

vết thương, máu ở miệng vết thương còn có thể đông lại. Đêm đó, Hoa Trứ

Vũ đang thở dài, sắp phát điên tới nơi thì thấy cửa phòng giam mở ra, có một bóng người đứng trước cửa.



Nàng trấn định tinh thần, nheo mắt nhìn ra, chỉ thấy người vừa tới đúng là

Lam Băng. Trong nhà giam âm u vẫn có thể nhìn thấy rõ bộ quần áo màu

lam, phong thái thanh nhã, còn có đôi mắt đang nheo lại cười với Hoa Trứ Vũ.



Hoa Trứ Vũ vẫn luôn không có ấn tượng tốt với hắn, hắn là người của Cơ

Phượng Ly, hơn nữa, mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn đều bày ra bộ mắt không

thể nhịn cười. Đêm đã khuya, không biết hắn đến nhà giam này làm gì?



“Bảo công công ở trong này có quen không?” Lam Băng vừa cười vừa bước vào trong.



Hoa Trứ Vũ nghĩ hắn cũng không có ý tốt gì, chỉ miễn cưỡng nói: “Không quen sao được, nô tài còn cảm thấy nơi này rất mát mẻ, đúng là chỗ tránh

nóng rất tốt, nếu Lam đại nhân thấy bên ngoài nóng quá cũng có thể

chuyển vào đây ở!”



Đây là nhà giam, có ai có thể quen nổi đây, nơi này tràn ngập mùi tanh hôi

ẩm thấp, đồ ăn thê thảm tới đáng thương, rõ ràng Lam Băng tới đây để chê cười nàng, nhưng nàng sẽ không cho hắn được như ý.



Lam Băng nhếch môi cười, hắn ngẩng đầu quan sát xung quanh, khẽ đưa tay

vuốt cằm nói, “Đúng vậy, nơi này cũng không tệ lắm! Ta cũng muốn dọn tới đây ở, nhưng đáng tiếc là ta không có cái phúc này.” Hắn quanh co một

hồi, cuối cùng khẽ nhún vai, nói tiếp, “Nhưng chỉ sợ Bảo công công cũng

không thể ở mãi trong này.”



Trong lòng Hoa Trứ Vũ run lên, chẳng lẽ Lam Băng tới đây để tiễn nàng sang

Tây thiên? Nàng nhíu chặt lông mày, toàn thân tỏa ra khí lạnh bức người. Nàng biết Cơ Phượng Ly không phải người chuyên làm những việc thừa

thãi, hắn phái Lam Băng tới đây, chẳng lẽ hắn muốn trừ bỏ nàng? Nếu thật đúng như vậy, nàng phải vượt ngục ngay tối nay.



“Lam đại nhân, ngài không định cho ta làm một con ma đói chứ, chẳng lẽ tướng gia lại nhỏ mọn như vậy, đến cả bữa cơm cuối cùng cũng không cho ta

ăn?” Hoa Trứ Vũ vừa bình tĩnh hỏi hắn, vừa âm thầm vận nội lực để phá

xiềng xích ra bất kỳ lúc nào.
mi dài rũ xuống che khuất đôi mắt đen sâu thẳm. Nghe thấy tiếng Hoa Trứ

Vũ bước vào hắn cũng không hề động đậy, chỉ có đôi mắt khẽ mở ra, nhàn

nhạt nhìn lướt qua nàng rồi lại tiếp tục xem sách.



Hoa Trứ Vũ cầm chặt bao quần áo trong tay ngồi đối diện với hắn. Tuy mỗi

lần giáp mặt Cơ Phượng Ly, nàng đều cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn vô tình

có sự tức giận thoát ra ngoài. Có lẽ vì nàng đã quen nhìn những binh sĩ

cao lớn, thô kệch trong quân doanh, ít khi nhìn thấy những người tao

nhã, thanh đạm như Cơ Phượng Ly. Nàng chợt nghĩ không biết người giống

như Cơ Phượng Ly, lúc giết người có tao nhã được như thế này không? Nghĩ tới đây, nàng lại nhớ tới cảnh hắn ngồi trên đài giám trảm. Lúc đó, hắn cũng thản nhiên, đầy vẻ tao nhã y hệt lúc này. Hoa Trứ Vũ thật sự rất

muốn biết, trên đời này, có chuyện gì có thể làm cho Cơ Phượng Ly kinh

sợ đây?



Nếu Cơ Phượng Ly không nhìn nàng, nàng cũng chẳng có lý do gì để nói

chuyện. Nàng chỉ thờ ơ nhìn hắn, nàng biết người ngồi phía trước chính

là người đáng sợ nhất. Cách tốt nhất để đối phó với hắn là im lặng, lấy

tĩnh chế động.



Càng nhìn hắn, nàng càng cảm thấy ông trời bất công.



Tư thế Cơ Phượng Ly cúi đầu đọc sách rất đẹp, đôi mắt khép hờ, vài sợi tóc rối rủ xuống trán, khí chất tao nhã mà trầm tĩnh, đầy vẻ mê hoặc.



Hoa Trứ Vũ nghĩ, nếu có một ngày hắn rơi vào tay nàng, việc đầu tiên nàng

làm chính là khắc mấy vết dao lên mặt hắn, người nhẫn tâm như hắn phải

có một gương mặt xấu xí mới đúng.



Hoa Trứ Vũ mải chìm trong suy nghĩ của riêng mình, hoàn toàn không phát

hiện ra tầm mắt Cơ Phượng Ly đã chuyển từ quyển sách qua người nàng. Ánh mắt hắn có phần hứng thú, thản nhiên nói: “Mấy ngày nay đã để Bảo công

công chịu khổ rồi! Nghe nói vết thương của Bảo công công vẫn chưa lành

hẳn, cầm lấy bình thuốc này dùng đi!” Hắn phất tay, một chiếc bình sứ

nặng nề rơi vào lòng Hoa Trứ Vũ. Trong không khí, như có mùi Long Tiên

Hương phát tán ra ngoài.



Lúc Cơ Phượng Ly nói vết thương của nàng vẫn chưa lành, Hoa Trứ Vũ cảm thấy mặt mình nóng hầm hập, còn có khả năng đang đỏ ửng lên, vội vàng cúi

gằm mặt xuống, sau một hồi áp chế mới nhìn Cơ Phượng Ly, cười lạnh lùng: “Tạ Tả tướng quan tâm, bình thuốc quý giá như vậy không cần phải lãng

phí cho một tên nô tài như ta, Tả tướng nhận lại đi!” Cầm chặt bình sứ

trong tay, nàng ném về phía mặt Cơ Phượng Ly, trông động tác rất nhẹ

nhàng, nhưng trên thực tế Hoa Trứ Vũ đã rót vào đó ba phần nội lực, nàng hận không thể đập nát cái mặt tươi cười giả tạo của hắn.



Đáng tiếc là ước nguyện của nàng không bao giờ trở thành sự thật, chỉ thấy

Cơ Phượng Ly chậm rãi giơ quyển sách chắn ngang mặt, chiếc bình sứ bắn

ngược xuống dưới, lọc cọc lăn vào một góc toa xe.



Cơ Phượng Ly buông sách xuống, ngẩng đầu nhìn Hoa Trứ Vũ, ánh mắt hắn nheo lại, thản nhiên cất tiếng hỏi: “Bảo công công, bản tướng với ngươi có

thâm cừu đại hận gì sao?”



Hoa Trứ Vũ khẽ rùng mình, nàng lại thất thố trước mặt hắn rồi, sau khi trấn định tinh thần, nàng oán hận nói: “Tả tướng nghĩ xem? Ngươi dùng người

Gấu hãm hại Thái Tử điện hạ, hại hắn bị tống vào nhà giam, hại hắn không thể trở thành Hoàng đế, chẳng lẽ, ta không nên hận ngươi sao?” Nếu nói

trước kia Hoa Trứ Vũ chỉ nghi ngờ, thì hiện tại nàng dám khẳng định chắc chắn, chuyện người Gấu kia là do Cơ Phượng Ly tạo ra. Quả nhiên hắn

muốn giữ lại Khang vương, chỉ cần Khang vương đăng cơ, toàn bộ quyền thế ở Nam Triều sẽ rơi vào tay hắn.



Cơ Phượng Ly giật mình, nhưng cũng chỉ khẽ nhếch môi cười lạnh lùng: “Bảo

công công thật thông minh, đúng là những chuyện này đều do bản tướng gây nên.” Hắn không hề cố kỵ điều gì nói thẳng, “Tuy ngươi thông minh song

mắt nhìn người lại quá kém, Hoàng Phủ Vô Song không xứng làm hoàng đế.

Người si tình với chủ cũ như ngươi quả thật hiếm có. Thì ra trên thế

giới này tồn tại người bị đoạn tụ thật! Nếu muốn để ngươi cam tâm tình

nguyện đi theo bản tướng, thật cũng không dễ dàng gì.”