Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 85 : Ta không ngại đoạn tụ cùng ngươi

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Hoa Trứ Vũ nắm chặt tay mới kiềm chế được cảm giác xúc động muốn đánh

người, nàng ngước đôi mắt kiều mỵ nhìn hắn: “Ta biết Thái Tử điện hạ rất vô dụng, tuy ta có chút tình cảm với hắn nhưng vẫn chưa hãm vào quá

sâu, càng chưa si tình tới mức cùng hắn bước xuống suối vàng. Nếu Tả

tướng đã có ý với ta, người đoạn tụ như ta cũng không ngại cùng với Tả

tướng….”



Cơ Phượng Ly không ngờ Hoa Trứ Vũ lại nói như vậy, hắn đứng phắt dậy,

khuỷu tay chống xuống bàn, nhếch môi mỉa mai “Chỉ đáng tiếc, bản tướng

không phải người đoạn tụ! Bản tướng thấy ngươi là một nhân tài nên mới

kéo ngươi ra khỏi nhà giam, sau này ngươi nên ngoan ngoãn ở trong Tướng

phủ, đừng nghĩ tới chuyện làm loạn!”



“Được Tướng gia để mắt, Nguyên Bảo ghi nhớ!” Hoa Trứ Vũ bình tĩnh nói, vừa

nói vừa muốn cắt đứt lưỡi mình. Bây giờ Hoàng Phủ Vô Song đã bị giam

trong Nội Trừng Viện, hoàn toàn không có đất dựng võ. Nàng không thể

không tới Tướng phủ, cho nên dù có hận vẫn phải nhẫn nhịn.



“Vậy thì tốt rồi! Tiểu Bảo Nhi đúng là một người thông minh.” Cơ Phượng Ly

nhướn cao mày nói “Không biết Tiểu Bảo Nhi vào cửa hàng đó mua những thứ gì?”



Hoa Trứ Vũ nghe thấy Cơ Phượng Ly gọi mình là Tiểu Bảo Nhi, đã thấy căm

ghét vô cùng. Nhưng khi nghe hắn nhắc tới bao quần áo trong lòng, tay

nàng không tự chủ được nắm chặt lại, cười gượng mấy tiếng: “Chỉ có hai

bộ quần áo thôi chẳng lẽ cũng khiến Tả tướng thấy có hứng thú? Nếu ngài

muốn nhìn, ta cũng không ngại.”



Cơ Phượng Ly miễn cưỡng nhìn lướt qua nói: “Thôi, bản tướng cũng không có hứng thú!”



Hoa Trứ Vũ nghe thấy vậy, hai tay đang ôm chặt lấy bao quần áo buông lỏng

ra, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt đó, nàng chợt thấy hoa mắt, một

cánh tay áo màu trắng sượt qua mặt, bao quần áo đã rơi vào tay Cơ Phượng Ly.



“Không có hứng thú không có nghĩa là bản tướng không muốn xem, Tiểu Bảo Nhi,

ngươi sơ suất quá!” Cơ Phượng Ly tựa vào giường, vừa cầm bao quần áo vừa cười châm chọc.



Hoa Trứ Vũ rùng mình, sao nàng lại quên mất hắn là loại người giả dối tới


Lam Băng đứng một bên cười nói: “Đồng Thủ à, chính vì Tiêu Dận liều mình

cứu hắn nên Tướng gia mới giữ hắn lại trong phủ. E rằng tên gian tế này

không phải là loại gian tế bình thường, có khả năng bệnh đoạn tụ đã lan

đến cả Bắc Triều. Ta từng nghe nói, các đế vương Bắc Triều thời trước,

ai cũng nuôi một nam sủng.”



Cơ Phượng Ly nheo mắt lại, hắn nhớ tới câu Hoa Trứ Vũ vừa nói lúc ở trên

xe ngựa: Nếu Tả tướng đã có ý với ta, người đoạn tụ như ta cũng không

ngại cùng với Tả tướng…. Không ngờ, hắn có khả năng gây họa nhiều nơi

như thế.



“Lam Băng, mấy ngày nay ngươi phải trông chừng hắn cho kỹ, không được cho

hắn cơ hội hành động một mình, tốt nhất tối nào cũng phải ngủ cùng hắn!” Đồng Thủ quay lại nói chuyện với Lam Băng.



Lam Băng sợ tới mất hồn trừng lớn hai mắt, sau đó vội vàng khoát tay áo:

“Muốn ngủ ngươi đi mà ngủ, muốn ta ngủ cùng vớI một tên đoạn tụ sao, vạn nhất đến đêm hắn nổi thú tính, ta biết phải làm thế nào!”



“Ngươi sợ cái gì, dù gì hắn cũng đã bị mất phần thịt bên dưới, hắn có thể làm gì ngươi!” Đồng Thủ khinh thường nhìn Lam Băng.



“Ai mà biết được!” Lam Băng lắc đầu nguầy nguậy, “Sao ngươi biết hắn còn phần dưới hay không?”



“Nhìn qua là biết!¨ Đồng Thủ trừng mắt nói.



“Câm hết miệng lại!” Cơ Phượng Ly lạnh lùng nói “Tướng phủ canh gác nghiêm

ngặt, hắn có thể chắp cánh bay ra ngoài được sao? Lam Băng, ngươi cảnh

giác một chút là được.” Giọng nói của hắn vô cùng nặng nề, tuy không

thấy rõ vẻ mặt nhưng vẫn có thể cảm giác được toàn thân hắn đang tỏa ra

sự lạnh lẽo bức người.



Đồng Thủ và Lam Băng vội vàng ngậm miệng lại, bọn họ cũng không hiểu được vì sao Tướng gia lại tức giận như vậy, chỉ biết lặng lẽ lui ra ngoài.



Cơ Phượng Ly đứng bên cửa sổ, trong màn gió đêm thổi qua, áo bào trắng

phiêu dật nổi bật trong bóng đêm, mờ ảo như ánh trăng treo cao kia.