Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 86 : Người ta thích là hắn

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Hinh Viên u tĩnh đúng là một nơi ở không tệ. Tuy phòng Hoa Trứ Vũ ở bố trí

khá đơn giản, nhưng những vật dụng hàng ngày lại rất đầy đủ, so với nhà

giam trong Nội Trừng Viện đúng là cách nhau một trời một vực. Nếu không

phải nàng có thù hận với Cơ Phượng Ly, chỉ e sẽ cảm động đến rơi nước

mắt vội vàng quy hàng hắn. Chỉ đáng tiếc, nàng lại là Hoa Trứ Vũ!



Hoa Trứ Vũ rửa mặt thay quần áo xong liền nằm lên giường nghỉ ngơi. Vừa mơ

màng ngủ thì có tiếng đập cửa vang lên, Hoa Trứ Vũ đành phải đứng dậy ra mở, chỉ thấy Lam Băng mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào trong.



Hoa Trứ Vũ nhăn mặt: “Lam đại nhân, có chuyện gì không? Đêm đã khuya sao vẫn còn chưa ngủ?”



Lam Băng liếc nhìn Hoa Trứ Vũ đầy vẻ cảnh giác nói: “Ta nói trước cho ngươi biết, ta biết ngươi bị đoạn tụ, nhưng ngươi đừng có nhắm vào bản đại

nhân, bản đại nhân ta không thích đàn ông, hơn nữa ta cũng đã có ý trung nhân, tốt nhất là ngươi cách xa ta ra một chút.” Lam Băng đi về phía

giường, nằm gọn vào một góc định ngủ.



Hoa Trứ Vũ sửng sốt, nàng còn nghĩ phòng này để cho mình nàng, thì ra là

phải ở cùng với Lam Băng. Tuy Hoa Trứ Vũ từng ở cùng phòng với Cát

Tường, nhưng hai người luôn chia nhau đi trực đêm nên rất ít khi ở cùng

một chỗ. Chẳng lẽ đêm nay nàng phải ngủ chung giường với Lam Băng sao?



Mà nàng tới phủ Tả tướng để làm thị vệ, bọn họ còn phải chen chúc nhau nằm chung một chiếc giường tập thể, đãi ngộ với nàng thế này đã là quá tốt. Nhưng nếu nàng muốn ở một mình cũng không phải là không có cách, nhìn

vẻ mặt tên Lam Băng kia xem, giống hệt như việc ngủ cùng nàng sẽ làm tổn hại tới trinh tiết của hắn vậy. Nghĩ tới đây, Hoa Trứ Vũ vội vàng tắt

đèn đi.



“Nguyên Bảo, đừng có tắt đèn, ta thích để đèn sáng ngủ!” Lam Băng càu nhàu nói.



Hoa Trứ Vũ cười châm chọc: “Lam đại nhân sợ tối sao? Vậy để ta thắp đèn

lên. Lam đại nhân thích thế nào thì làm như vậy đi.” Nói xong, nàng xốc

lên chăn trèo lên giường.



Lam Băng khẩn trương nhích người vào trong, chỉ thấy Hoa Trứ Vũ nghiêng

người quay ra ngoài, một lát sau đã phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, vậy mà

cũng đủ làm hắn căng thẳng không dám động đậy.



Lam Băng bắt đầu suy nghĩ linh tinh.



Nếu một người đàn ông làm nam sủng, thì trong mắt người đời cũng không khác nữ nhân là mấy. Nếu vậy, tối nay hắn ngủ cùng tên đoạn tụ này có thể

coi như là ngủ cùng với nữ nhân không, có bị mất hết danh tiết không.



Cứ miên man suy nghĩ càng thêm khó ngủ. Đột ngột người bên cạnh duỗi cánh

tay ra ôm lấy cổ hắn, dưới ngọn đèn u ám, chỉ thấy người kia đang nhắm

mắt, trên môi hiện ra nụ cười hồn nhiên như đang mơ một giấc mộng đẹp,

không những thế, lời nói mê của hắn càng khiến Lam Băng sợ tới hồn phi

phách tán: “Mĩ nam, cười với gia, cho gia hôn một cái.”



Mẹ kiếp tên Đồng Thủ, hắn nói Nguyên Bảo đoạn tụ phần dưới, nhưng sao ngay cả phía trên cũng đoạn tụ thế này. Ngủ cùng với tên này, khác gì hắn

cũng trở thành đoạn tụ, thành nam sủng, chỉ e danh tiết còn bị bôi nhọ

nặng nề hơn cả ngủ với con gái nhà lành.



Lam Băng đẩy Hoa Trứ Vũ ra, lạnh lùng nói: “Nguyên đoạn tụ, dậy mau!”



Hoa Trứ Vũ vẫn nhắm chặt mắt, chậc lưỡi nói: “Mĩ nam, miệng của ngươi vừa mềm vừa ngọt, thật thơm ngon như mật.”



Lam Băng choáng váng, ai muốn giám thị tên biến thái này thì làm, hắn không làm nữa. May mà Tướng gia cũng không nói rõ hắn phải ngủ một phòng với

tên này, hắn sang phòng bên cạnh ngủ cũng có thể nghe ngóng được động

tĩnh trong phòng. Nghĩ thế, hắn vội vàng bước qua người Hoa Trứ Vũ nhảy

xuống giường, thất sắc lao ra ngoài.
Ly không định làm trò đó trước mặt nàng chứ, hắn thật đúng là rất không

biết xấu hổ. Còn cả cô nương kia cũng thật là, nơi này chẳng vẫn còn có

người ngoài là nàng đang đứng sao.



Bọn họ không biết xấu hổ, nhưng nàng thì có.



Hoa Trứ Vũ vội vàng đi ra ngoài, sao nàng không nhân cơ hội này bỏ trốn

luôn? Ai ngờ, vừa mở cửa ra đã thấy một pho tượng sừng sững đứng đó,

không biết Đồng Thủ đã lên đây từ lúc nào.



Hoa Trứ Vũ cười nói: “Đồng đại nhân, chúng ta đổi vị trí đi?”



Đồng Thủ không hổ là Đồng Thủ, cả người giống như làm từ đồng, hắn chẳng

buồn nhìn Hoa Trứ Vũ lấy một lần, rõ ràng là hắn rất ghét nàng. Hắn vung tay lên đẩy mạnh Hoa Trứ Vũ vào trong, đóng mạnh cửa lại.



Hoa Trứ Vũ không còn cách nào khác, đành phải kiếm một cái ghế ngồi xuống ôm má nhìn vào trong.



Nửa trên của Ngọc Uyên đã cởi ra hết, lúc này nàng ta đang định cởi quần áo trên người Cơ Phượng Ly ra. Có thể nói động tác của nàng ta vô cùng

thuần thục, chỉ vài thao tác nhẹ nhàng, đã cởi được lớp áo ngoài của Cơ

Phượng Ly.



Cơ Phượng Ly nhíu mày, bàn tay đang đặt bên hông Ngọc Uyên bóp mạnh một

cái, Ngọc Uyên thét lên một tiếng đau đớn, nức nở nói: “Tướng gia, ngài

thật là xấu!”



“Bản tướng vốn là người xấu mà.” Cơ Phượng Ly đẩy Ngọc Uyên ra, chậm rãi tựa người vào ghế, uể oải hỏi.



“Dù biết Tướng gia chỉ chơi đùa với ta, nhưng ta đã làm bao nhiêu chuyện

cho Tướng gia như vậy, ta không cầu gì cả, chỉ cầu một lần ân ái với

Tướng gia cũng không được sao.” Ngọc Uyên ủy khuất nhặt quần áo lên, từ

từ mặc từng món lên người.



“A Uyên, không phải bản tướng không muốn chơi đùa với ngươi, chỉ là…” Cơ

Phượng Ly chuyển tầm mắt nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, nụ cười trên môi đầy

nhu tình khiến người ta như muốn ngừng thở.



Hoa Trữ Vũ khẽ run lên, Cơ Phượng Ly chết tiệt kia muốn làm gì vậy?



Thoáng chốc, sắc mặt Ngọc Uyên trở nên trắng bệch.



“Tướng gia, chẳng lẽ ngài, ngài thích hắn sao?” Ngọc Uyên vươn cao cánh tay áo, chỉ thẳng về phía Hoa Trữ Vũ.



Cơ Phượng Ly không hề trả lời, hắn chỉ dùng ánh mắt chân thành nhìn Hoa

Trứ Vũ, đôi con ngươi đen sâu thẳm như muốn vây hãm Hoa Trứ Vũ vào trong đó. Nếu không phải nàng biết bản tính của hắn, chỉ e Hoa Trứ Vũ đã sớm

bị hắn mê hoặc.



Ngón tay Ngọc Uyên run lên, ngay cả hai chân cũng đứng không vững. Nàng ta

ngã về phía bàn trang điểm đằng sau, ánh mắt mị hoặc đầy quyến rũ đã trở nên ảm đạm, nàng ta không ngừng cười thê lương: “Không trách được,

không trách được!”



Hoa Trứ Vũ ngồi yên trên ghế cười lạnh, thanh danh của nàng cũng đã đủ tồi

tệ rồi, cái danh đoạn tụ e là đã truyền khắp Nam Triều. Nhưng còn Cơ

Phượng Ly, vì sao hắn phải làm như vậy? Chẳng lẽ hắn không sợ thanh danh của mình bị bôi nhọ hay sao?



Hoa Trứ Vũ cảm thấy đau đầu, chẳng lẽ ngay cả khi trở thành đàn ông mà nàng vẫn có khả năng trở thành tấm bia công kích của toàn bộ thiếu nữ Nam

Triều? Cơ Phượng Ly, rốt cuộc hắn muốn chơi trò gì vậy?