Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 90 : Đêm trăng tĩnh mịch như chết

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Sau đó, Hoa Trứ Vũ đã thức cả đêm cho người bệnh uống thuốc thêm hai lần

nữa. Đến sáng sớm hôm sau, cô bé kia đã tỉnh lại, nhiệt độ cũng hạ

xuống, uống thuốc không bị nôn mửa, trạng thái tinh thần tốt hơn trước

rất nhiều.



Xem ra nàng đã dùng thuốc đúng bệnh, Hoa Trứ Vũ vội vàng chạy ra ngoài, lệnh cho thị vệ chuẩn bị thêm thuốc.



Trương ngự y nghe nói đơn thuốc của Hoa Trứ Vũ có tác dụng nên cũng không dám

coi thường đơn thuốc dân gian nữa, cũng ném sĩ diện của mình ra ngoài,

cùng nàng sắc thuốc và cho bệnh nhân dùng thuốc.



Dù đã có thuốc chữa bệnh, nhưng trong thôn vẫn có người qua đời và vẫn có

những người mới nhiễm bệnh được chuyển vào. Không khí trong thôn trang

vô cùng nặng nề, các thị vệ qua lại ai cũng mặc quần áo, che mặt kín

mít, càng không có tiếng chuyện trò. Ai nấy cũng tìm cách hạn chế tiếp

xúc với nhau, ai mà biết được có phải người bên cạnh mình đang ủ mầm

bệnh hay không.



Dịch bệnh lần này khiến ai nấy đều hoang mang, lo sợ.



Qua hai ngày nữa, những binh sĩ làm nhiệm vụ sắc thuốc trong thôn cùng ngã

bệnh một loạt, ngay cả Trương ngự y nhiễm bệnh. Không khí tang tóc lại

bao trùm lên thôn trang lần thứ hai.



Vẫn chưa có người khỏi bệnh được chuyển ra ngoài, mà bệnh nhân vào trong

càng lúc càng đông. Hoa Trứ Vũ phải gắng sức làm gần hết mọi việc, người ta chuyển thuốc tới nàng cũng phải ra ngoài nhận, nàng tìm mọi cách hạn chế không cho người khỏe mạnh vào sâu trong thôn.



Đến lúc hoàng hôn, Hoa Trứ Vũ đang mải sắc thuốc, bây giờ nàng phải tự mình sắc thuốc rồi chia đều ra bát mang tới cho bệnh nhân. Nàng còn phải tự

mình giúp những người bị bệnh quá nặng uống thuốc, ngày nào cũng như vậy khiến nàng cảm thấy rất mệt, còn mệt hơn cả lúc lên chiến trường chém

giết.



Hoa Trứ Vũ đang dồn thêm củi, trong lúc vô tình quay đầu lại, nàng nhìn thấy một người đang lẳng lặng đứng cách nàng không xa.



Sau cơn lũ lụt cũng không có ai kịp thở để quét dọn, lau rửa sân nhà. Nhưng giữa đống lộn xộn này, dáng người của Cơ Phượng Ly vẫn phiêu dật như

tiên, hắn chắp tay sau lưng nhìn Hoa Trứ Vũ, mi cao khẽ nhướn, đôi mắt

đen nhánh thâm thúy.



Hoa Trứ Vũ không ngờ Cơ Phượng Ly lại đến nơi này, nhưng nàng cũng không có thời gian chú ý đến hắn. Nàng phải chuyên tâm sắc thuốc, nếu lửa quá

nhỏ các vị thuốc không thể hòa tan lẫn nhau. Thêm hai thanh củi nữa, Hoa Trứ Vũ mở nắp lên nhìn vào bên trong, khi thấy trên bề mặt đã nổi lên

một lớp bọt mày trắng, nàng liền dập tắt lửa.



Cơ Phượng Ly vẫn đứng yên tại chỗ, khóe môi hắn khẽ nhếch nên thành một nụ cười nhợt nhạt.



“Tả tướng đại nhân, sao ngài lại tới đây?” Hoa Trứ Vũ nghi hoặc, Cơ Phượng Ly không sợ chết sao mà lại đến chỗ này.



“Mấy ngày không nhìn thấy Bảo nhi nên tới đây xem, chẳng lẽ Bảo nhi không

muốn nhìn thấy bản tướng?” Cơ Phượng Ly nói, trên mặt cũng chỉ lộ ra vẻ

thoải mái, ấm áp.



“Thật không, nói như vậy là Tướng gia nhớ Bảo nhi sao?” Hoa Trứ Vũ ngước mắt

hỏi, trên môi còn cố tình nở nụ cười câu hồn nhiếp phách.



Cơ Phượng Ly nhìn thấy Hoa Trứ Vũ tươi cười cũng chỉ thản nhiên nói: “Đúng vậy, bản tướng tính ở lại nơi này, không biết ở đây còn phòng trống

không? Còn mong Bảo nhi bố trí cho bản tướng một căn.”



Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, lúc này nàng mới nhận ra, từ lúc Cơ Phượng Ly tiến

vào đây, sắc mặt hắn chỉ có một màu tái nhợt, thiếu sức sống hơn ngày

thường rất nhiều.



“Ngươi nhiễm bệnh rồi à?” Hoa Trứ Vũ không dám tin hỏi hắn. Có ai khi nhiễm

bệnh vào đây mà không chau mày ủ rũ, còn cố gắng che dấu không để người
Trương ngự y nói: “Lam đại nhân, tướng gia bị trúng độc trước khi nhiễm dịch

bệnh. Hơn nữa, mấy này này Nguyên đại nhân luôn ở trong thôn, không phải là do hắn hạ độc.”



Hoa Trứ Vũ cảm kích nhìn Trương ngự y, nàng không ngờ ông già cố chấp này vẫn còn biết nói đạo lý.



Lam Băng nhíu mày, vội vàng nói: “Vậy bệnh của tướng gia phải chữa bằng cách nào?”



Trương ngự y lắc lắc đầu, đau khổ nói: “Ta có thể chế được thuốc giải. Nhưng

nếu không chữa khỏi dịch bệnh trước thì uống thuốc giải cũng không có

tác dụng. Cách duy nhất bây giờ là chữa khỏi dịch bệnh cho Tướng gia rồi mới tiến hành giải độc. Nhưng bởi vì Tướng gia trúng độc, nên thuốc

chưa dịch bệnh cũng không có tác dụng. Việc này…… thật sự rất khó!”



Trương ngự y còn chưa nói xong, Cơ Phượng Ly nằm trên giường ho khan vài tiếng rồi nôn ra một búng máu, trên khóe miệng còn có cả bọt mép sùi ra.



Hoa Trứ Vũ cũng chấn động, chỉ e rằng Cơ Phượng Ly không qua nổi tối nay.



Lam Băng nặng nề đi đến trước giường Cơ Phượng Ly, lấy khăn tay lau nước

bọt tràn khỏi khóe miệng Cơ Phượng Ly. Sau đó, hắn quay lại quát Hoa Trứ Vũ và Trương ngự y: “Hai người các ngươi còn không mau nghĩ cách đi.

Trương ngự y, tốt nhất là ngươi mau nghĩ ra cách chưa bệnh. Còn ngươi

nữa, mau đi sắc thuốc mang tới tới đây.”



Hoa Trứ Vũ đáp lời rồi đi nhanh ra cửa. Vừa ra đến nơi, nàng quay đầu lại

nhìn, chỉ thấy Lam Băng đã đỡ Cơ Phượng Ly ngồi dậy, dùng khăn ướt lau

mặt cho Cơ Phượng Ly. Không những thế, Lam Băng còn dùng mấy ngón tay

thay lược chải sơ qua mấy sợi tóc rồi của Cơ Phượng Ly.



Cảnh tượng Lam Băng ủ rũ nhìn Cơ Phượng Ly hôn mê trên giường bệnh khiến Hoa Trứ Vũ cảm thấy khó thở. Bỗng nhiên nàng cảm thấy rất buồn, còn có cảm

giác trống rỗng.



Có đôi khi, cảm giác mất đi một đối thủ cũng không khác việc mất đi một người thân thiết là mấy.



Bởi vì, không còn người đối đầu, cạnh tranh với ngươi, ngươi cũng sẽ cảm thấy tịch mịch.



Hoa Trứ Vũ mang theo tâm trạng nặng nề đi xuống bếp sắc thuốc, nhưng trong

lòng cũng hiểu rõ, số thuốc này hoàn toàn không có tác dụng với Cơ

Phượng Ly. Đã qua một ngày một đêm, số thuốc Cơ Phượng Ly uống cũng

không ít, nhưng chỉ là phí công.



Đêm càng lúc càng sâu.



Mặt trăng chậm rãi trèo lên tầng mây, chiếu sáng cả khu thôn trang âm u.

Trong thôn chỉ có người bệnh, ngoài những tiếng ho khan thì không còn

tiếng động gì khác nữa, khắp nơi đều rất yên tình, một sự yên tĩnh đầy

chết chóc.



Hoa Trứ Vũ chậm rãi thêm củi, sau khi nghe thấy tiếng nước thuốc sôi ùng ục, nàng đứng dập lửa.



Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến đủ thứ tiếng huyên náo. Hoa Trứ Vũ kinh

ngạc không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng nhanh chóng đi ra ngoài.



Chỉ thấy bên ngoài nhà bếp có rất nhiều người đang đứng.



Đều là những bệnh nhân đang chữa trị trong thôn trang, có người bệnh nhẹ,

cũng có người sắp khỏi. Còn có những người đang bệnh nặng được người

khác dìu đi, tuy không ngừng ho khan nhưng vẫn quật cường đứng ở nơi đó. Khi nhìn thấy Hoa Trứ Vũ đi ra, tất cả bọn họ đều đồng loạt quỳ xuống.



“Nguyên Bảo đại nhân, ngài nhất định phải cứu Tướng gia! Tướng gia là một vị

quan tốt, ngài nhất định phải cứu ngài ấy, van cầu ngài. Không phải

thuốc của ngài rất có tác dụng sao, bao nhiêu người uống thuốc của ngài

bệnh tình đã thuyên giảm đi nhiều, ngài hãy mau đi cứu Tướng gia đi.”