Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 91 : Cắn xé đẫm máu

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Hoa Trứ Vũ sợ ngây người, nàng thật sự không biết nên nói gì lúc này. Nàng

không biết vì sao những người này lại biết chuyện Cơ Phượng Ly bị bệnh

nhưng nàng biết bọn họ đang mang bệnh trong người, nếu ở ngoài gió lâu,

bệnh tình có khả năng chuyển biến xấu đi, cũng có thể mất đi tính mạng.

Tất cả bọn họ cũng đều biết điều này. Nhưng vì muốn cầu xin nàng cứu Cơ

Phượng Ly, tất cả bọn họ đều đang tập trung ở đây.



Nhưng nàng biết nói gì đây, nói là nàng không có cách cứu Cơ Phượng Ly, vì

bệnh của Cơ Phượng Ly không đơn thuần là dịch bệnh thông thường.



“Các ngươi đứng lên, mau đứng lên. Đừng có quỳ ở đây nữa.” Hoa Trứ Vũ không

thể nói được gì, nàng chỉ biết chạy tới đỡ những người bệnh kia đứng

dậy.



“Nguyên Bảo đại nhân, nếu ngài không đồng ý cứu Tướng gia, chúng ta sẽ quỳ ở đây cả đêm.”



Những người này cũng là bệnh nhân, vậy sao họ lại cố chấp tới mức này.



Vì Cơ Phượng Ly, ngay cả tính mạng của mình cũng không cần nữa sao? Chẳng

lẽ, trong lòng dân chúng Tuyên Châu, Cơ Phượng Ly quan trọng tới mức này sao? Một Thừa tướng thao túng triều đình, nói không chừng còn đang mưu

nghịch soán vị (mưu phản cướp ngôi), mà lại được dân chúng ủng hộ tới

mức này. Nhưng Hoa Trứ Vũ cũng biết, ai làm hoàng đế đối với bọn họ

không quan trọng, trong mắt bọn họ, chỉ cần là người dốc sức làm việc vì dân thì chính là vị quan tốt.



“Van xin ngài, ngài hãy cứu Tướng gia đi!” Một bệnh nhân quỳ rạp dưới đất, vừa ho khan vừa nói.



“Ngài có thể cứu được Tướng gia đúng không, Nguyên Bảo đại nhân!”



Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn qua một loạt những gương mặt tiều tụy, khi ánh mắt

nàng giao thoa với những ánh mắt bi thương đầy vẻ mong chờ, nàng cảm

thấy như có ai đó vừa đánh mạnh vào lòng nàng.



Trong khoảng thời gian ngắn này, đầu óc nàng trở nên hỗn loạn.



Nàng thật sự phải cứu hắn sao?



Trong những tiếng cầu xin của dân chúng, Hoa Trứ Vũ vào trong bưng ra một

chén thuốc, đưa tới trước mặt mọi người, nàng nói: “Đây là thuốc ta định mang tới cho Tả tướng, nhưng các ngươi cứ quỳ ở đây thì ta đưa thuốc

bằng cách nào? Mọi người về nghỉ ngơi đi, ta sẽ tự có cách.”



Những lời này hoàn toàn có hiệu quả, khi bọn họ nhìn thấy Hoa Trứ Vũ bưng

chén thuốc ra, tất cả mọi người đều đứng lên mở đường cho nàng.



Vạt áo màu xanh của nàng phất phơ bay theo làn gió, giống như tâm tư tình cảm của nàng lúc này, cũng đang không ngưng bay lên.



Đầu tiên là đêm động phòng, chén ngọc lưu ly trong tay rơi xuống đất, nàng

tê liệt ngã xuống, những mảnh vỡ nhỏ đâm vào đầu gối đau tới tận tâm

can. Bên tai nàng vang lên tiếng nói của hắn, cần gì phải hỏi, chén ngọc lưu ly kia còn không hỏi vì sao cô làm vỡ nó. Còn có một ngày ở Lương

Châu, nàng hăng hái mở đường máu cứu người, còn hắn ngồi trên đài giám

trảm, cao cao tại thượng nhìn nàng. Rồi đột ngột trời đất chuyển thành

một màu trắng xóa, còn có tiếng hét thê lương của Cẩm Sắc.


Lam Băng mang theo mấy chục ám vệ đứng đợi bên ngoài, nhìn thấy Hoa Trứ Vũ

liền vội vàng bước lên trước, khàn giọng hỏi: “Tướng gia thế nào rồi?”

Một đôi mắt dày đặc tơ máu nhìn Hoa Trứ Vũ, giống như chỉ cần nàng nói

một câu không tốt, hắn sẽ bóp chết nàng ngay lập tức.



“Tướng gia cho gọi ngươi!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói một câu rồi nhanh chóng rời đi.



Cơ Phượng Ly nằm trên giường nheo mắt nhìn Lam Băng, thản nhiên hỏi: “Đêm

qua, là Nguyên Bảo ở bên cạnh ta? Không có ai khác ở trong này?”



Lam Băng cười nói: “Vâng, tướng gia! Tướng gia, ngươi không chỉ nhiễm dịch

bệnh mà còn trúng độc. Trương ngự y cũng đành khoanh tay chịu trói, vậy

mà Nguyên Bảo nói hắn có cách cứu ngài nên ta mới cho hắn vào đó chăm

sóc Tướng gia, cũng không biết hắn đã dùng cách gì mà thần kỳ tới mức

này.”



Cơ Phượng Ly khẽ nhíu mày, trong đôi mắt thâm thúy mơ hồ hiện lên dòng nước không ngừng dao động.



Đêm qua, trong lúc hôn mê, hắn mơ hồ cảm giác được có một đôi tay, mát lạnh như tuyết trắng rơi đầu xuân vuốt ve trán của hắn. Đôi tay kia, đầu

ngón tay lạnh lẽo, lòng bàn tay ấm áp, vậy mà khi phủ lên trán hắn lại

mang tới cho hắn cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có. Hắn còn mơ hồ

cảm giác được có thứ gì cong cong, mềm mại như một đóa hoa, dịu dàng

chạm vào môi hắn, rót thứ gì đó vào miệng hắn. Hắn không biết đó là thứ

gì, nhưng trên đời này còn có thứ gì mềm mại như vậy. Trừ khi……



Cơ Phượng Ly nhắm mắt lại, hắn thật sự không dám nghĩ tiếp.



“Lam Băng, phái hai thị vệ tới đây hầu hạ ta, còn Nguyên Bảo, để hắn đi chăm sóc những bệnh nhân khác đi!” Cơ Phượng Ly chậm rãi nói.



Lam Băng không rõ vì sao Cơ Phượng Ly lại làm như vậy, vội vàng nói: “Sao

vậy, không phải Nguyên Bảo chăm sóc rất tốt sao? Nếu không có hắn……”



Cơ Phượng Ly đột nhiên nheo mắt, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo nhìn Lam Băng,

thản nhiên nói: “Không vì sao hết, ngươi cứ làm như vậy đi!”



Lam Băng gật đầu đồng ý, nhìn thấy sắc mặt Cơ Phượng Ly lạnh lẽo tuyết, hắn thật sự không dám hỏi thêm gì nữa.



“Về việc hạ độc đã tra ra manh mối gì chưa?” Cơ Phượng Ly lạnh lùng hỏi.



“Đồng Thủ đã điều tra ra, độc được giấu trong vật dụng dễ cháy, khi đốt lên

sẽ lan tỏa trong không khí. Đây là một loại độc không mùi không vị, hàm

lượng cũng rất ít, phải sử dụng trong thời gian dài mới bị độc phát.

Trương ngự y nói, sau khi khống chế đươc dịch bệnh sẽ giải độc cho Tướng gia. Mấy ngày này người ra vào phức tạp nên bọn họ mới có thể lẩn vào

đám nạn dân làm loạn.” Lam Băng trầm giọng bẩm báo, “Việc này, cũng

không cần quan tâm vội. Tướng gia, ngài muốn ăn gì không, hay là chợp

mắt thêm chút nữa?”



Cơ Phượng Ly gật đầu, nói: “Để ta ngủ thêm một lát.”