Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 92 :

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


Lúc Hoa Trứ Vũ rời khỏi phòng Cơ Phượng Ly trời đã tờ mờ sáng. Một đêm không ngủ khiến nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.



Chủ yếu là do hai chén máu kia, tuy nàng có võ công, có nội lực, nhưng vẫn

không chịu được việc mất nhiều máu như vậy. Nàng đi thẳng một mạch, nhẹ

bẫng như bước trên thảm bông. Vừa đóng được cửa phòng, nàng liền nhào

vào giường ngủ vùi.



Nàng ngủ rất say, ngủ tới hôn thiên địa ám. Sau khi tỉnh lại sau, tinh thần

cũng tốt hơn nhiều, vội vàng ăn một ít cơm rồi lại đi sắc thuốc. Phân

phát thuốc cho mọi người xong, nàng bưng một chén tới chỗ Cơ Phượng Ly.

Điều khiến nàng kinh ngạc là trước cửa phòng Cơ Phượng Ly có hai tên thị vệ đang đứng, chính là Cơ Thủy và Cơ Nguyệt. Lúc này, hai người giống

như ôn thần giữ cửa ngăn nàng lại. Cơ Thủy nhận lấy chén thuốc trong tay nàng, nói:“Tướng gia có dặn ngài đang nghỉ ngơi, không cho người ngoài

vào quấy rầy. Phía bên này đã có chúng ta hầu hạ, Nguyên Bảo đại nhân cứ tự do làm việc của mình thôi!”



Hoa Trứ Vũ nhíu mày, thật buồn cười, vừa mới kéo hắn từ quỷ môn quan trở

về, nàng đã trở thành một người lạ. Không cần hầu hạ hắn? Hắn nghĩ nàng

muốn hầu hạ hắn sao. Hắn làm thế này càng hợp ý nàng. Hoa Trứ Vũ vừa

cười vừa đưa chén thuốc vào tay Cơ Nguyệt, sau đó quay người bước ra

ngoài.



Cơ Phượng Ly tựa nửa người vào giường, lẳng lặng nhìn Hoa Trứ Vũ rời đi

qua tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng. Cơ Thủy đem thuốc vào trong, Cơ Phượng Ly đưa tay nhận lấy. Nước thuốc màu nâu đen, hơi thuốc rất nồng, vừa

ngửi mùi đã biết là rất đắng. Hắn bưng thuốc lên uống một ngụm, vị thuốc đắng đến tận tâm can, khiến hắn không nhịn được nhíu mày.



Cơ Nguyệt thấy vẻ mặt Cơ Phượng Ly như vậy liền vội vàng mang đĩa mứt táo

đã chuẩn bị trước tới, nói: “Tướng gia, thuốc đắng như vậy, ngài ăn một

viên mứt táo đi.”



Cơ Phượng Ly thản nhiên nói: “Không cần!”



Cơ Phượng Ly tựa vào giường, chậm rãi uống bát thuốc kia, từng ngụm lại

từng ngụm. Tuy là rất đắng, nhưng hắn vẫn chậm rãi uống như thế. Cơ

Nguyệt nhìn Cơ Phượng Ly uống như vậy, có phần sốt ruột nói: “Tướng gia, uống thuốc không giống như thưởng trà, ngài chỉ cần bóp mũi lại, uống

một hơi cạn sạch là được. Uống kiểu này sẽ rất đắng!”



Cơ Phượng Ly nhìn chén thuốc trong tay, thản nhiên nói: “Vậy à, vậy mà bản tướng không biết.”



Hắn cũng không bóp mũi, chỉ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch bát thuốc, rồi đưa tay sang lấy một viên mứt táo cho vào miệng ngậm.



Cơ Nguyệt và Cơ Thủy chậm rãi lui ra ngoài, trong lòng không ngừng nghi

vấn, không phải Tướng gia chưa uống thuốc bao giờ, trước đây vẫn luôn

uống hết một hơi. Sao hôm nay còn hỏi có cách uống như vậy!



Năm ngày sau, trong thôn trang đã có người khỏi bệnh hoàn toàn. Ngay cả Cơ

Phượng Ly cũng không còn đáng ngại, nghe nói Trương ngự y đang giải độc

cho hắn.



Mấy ngày này Hoa Trứ Vũ không hề nhìn thấy Cơ Phượng Ly, Cơ Thủy và Cơ

Nguyệt vẫn canh gác ở đó, mỗi lần nàng tới đưa thuốc, đều là do Cơ Thủy

và Cơ Nguyệt tiếp nhận, nói Cơ Phượng Ly đang nghỉ ngơi không tiện gặp

người khác. Vốn nàng cũng không muốn gặp hắn, nhưng có một hôm, Hoa Trứ

Vũ muốn đề nghị với Cơ Phượng Ly cho các binh sĩ mở rộng vòng vây ra

ngoài hơn một dặm, việc nhận thuốc sẽ giao lại cho những bệnh nhân đã

khỏi hẳn. Vì bọn họ đã khỏi bệnh nên sẽ không bị tái nhiễm nữa. Như vậy

có thể chặt đứt sự tiếp xúc giữa các binh sĩ với người bệnh trong thôn,

phòng ngừa dịch bệnh tiếp tục lan tràn.



Nhưng Cơ Phượng Ly vẫn không chịu gặp nàng, hắn chỉ cho Cơ Thủy truyền lời, nói là ân chuẩn đề nghị của nàng.



Hoa Trứ Vũ cảm thấy buồn bực, mấy ngày trước, khi nàng nhìn Cơ Phượng Ly

lao tâm lao lực trị thủy, nàng cảm thấy hắn cũng không phải người tội ác tày trời, nên mới quan tâm chăm sóc hắn một chút. Còn nữa, dù gì nàng

cũng được coi là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu không có nàng, chỉ e hắn

đã sớm đi tới địa phủ gặp Diêm vương. Trên đời này, có ai đối xử với ân

nhân cứu mạng của mình như hắn không!



Nói thật, hắn không muốn gặp nàng, nàng đỡ phải đau đầu bày mưu tính kế.

Vậy nên mấy ngày này, nàng chỉ chuyên tâm vào việc sắc thuốc, mọi người

dân trong thôn đều coi nàng như thần y cứu mạng, còn sùng bái nàng hơn

cả Trương ngự y. Nếu không phải thuốc do nàng sắc, bọn họ nhất định

không chịu uống.
dẳng.



Thời gian trôi đi rất lâu, khúc nhạc cũng tới hồi kết.



Hoa Trứ Vũ chỉ nghĩ đây là khúc hòa tấu đơn thuần, nhưng lại không ngờ nó

có thể hoàn mỹ tới mức này, tận sâu trong đáy lòng nàng cảm thấy rung

động. Nàng cố gắng áp chế cảm xúc, thản nhiên nhìn hắn, cười nói: “Tướng gia, nếu ngài không có ý kiến gì, Thanh Liễm sẽ thuộc về ta!”



Cơ Phượng Ly đứng ngoài hành lang, quay nửa lưng lại phía Hoa Trứ Vũ. Ánh

chiều tà kéo dài chiếc bóng của hắn hắt lên mặt hồ tĩnh mịch. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, đôi mắt hắn lại tỏa ra ánh sáng, một thứ ánh sáng rung động lòng người.



Lam Băng đang ngồi trên lan can vội vàng nhảy xuống, hết sức kinh hãi:

“Không lẽ đây chính là sự kết hợp hoàn mỹ trong truyền thuyết? Cái này,

cái này, chính là trời sinh một đôi, xứng đôi vừa lứa, tình chàng ý

thiếp, thanh mai trúc mã……”



Hoa Trứ Vũ bị Lam Băng nói tới choáng váng, đang định lên tiếng ngăn hắn

lại thì nghe thấy Cơ Phượng Ly quát lên: “Cút! Không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng bậy!”



Khóe môi Hoa Trứ Vũ khẽ run lên, nàng cảm thấy rất bội phục Lam Băng, có thể khiến cho một Cơ Phượng Ly vẫn luôn tao nhã điềm tĩnh có thể phun ra

một chữ “cút” này cũng thật không dễ dàng gì.



Cơ Phượng Ly bước vào trong tòa thủy tạ, không biết cả người hắn đã phủ

lên lớp sương mù lạnh lẽo từ lúc nào, cơn gió chiều mùa hạ lướt qua

người hắn, khi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ lại lạnh lẽo không khác gì gió

đầu mùa đông.



Hắn nhìn Hoa Trứ Vũ, nhấn mạnh từng chữ: “Đàn này thuộc về ngươi!”



Hắn kiên quyết xoay người rời đi, một thân áo trắng tung bay chứa đầy sương lạnh, không khí xung quanh tòa thủy tạ cũng nhiễm đầy hơi thở lạnh lẽo

của hắn.



Thấy hắn đã đi qua hành lang cửu khúc, Lam Băng mới vội vàng đuổi theo, kêu lớn: “Tướng gia, ngài bị làm sao vậy?”



Cơ Phượng Ly đột nhiên ngừng chân khiến Lam Băng suýt chút nữa đâm vào

người hắn, hắn nhìn Lam Băng thản nhiên nói:“Lam Băng, ngươi đến thanh

lâu một chuyến!”



“Hả?” Lam Băng ngẩn người không kịp phản ứng, chỉ thấy hắn há hốc miệng, “Cái gì? Tướng gia, ngài bảo ta đến thanh lâu làm gì, ta là một nam nhân

tốt, ta chưa bao giờ tới thanh lâu. Trong lòng ta chỉ có……”



“Chuộc một cô nương ra!” Cơ Phượng Ly thản nhiên ngắt lời hắn rồi chắp tay đi

nhanh về phía trước, chỉ chốc lát sau đã đi đến ven hồ.



“Cái…cái gì? Chuộc người làm gì?” Lam Băng vẫn không thể tiêu hóa nổi.



Cơ Phượng Ly ngừng bước quay đầu lại. Ánh chiều tà hiếm hoi sót lại chiếu

lên gương mặt hắn, soi sáng một nửa khuôn mặt hắn, còn có đôi mắt hắn

đang nheo lại, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ, “Ta muốn khai trai!”



Toàn thân Lam Băng cứng đờ, giống hệt như thằng ngốc chết đứng giữa vườn hoa.



Hoa Trứ Vũ ngồi trong tòa thuỷ tạ nhìn hai người vội vàng rời đi, gió bắt

đầu lạnh dần, ánh chiều tà cũng đã khuất dần phía trời Tây, hoàng hôn

chậm rãi buông xuống.



Nàng không ngờ Cơ Phượng Ly lại đưa Thanh Liễm cho nàng. Tuy nàng thắng

cuộc, nhưng Thanh Liễm này đúng là một cây đàn quý hiếm. Nàng cứ cầm đi

như vậy có ổn không?



Sắc trời đã tối, nàng cũng không thể để Thanh Liễm lại chỗ này được, nàng

ôm lấy Thanh Liễm, chậm rãi đi dọc theo lan can quay về. Khi nghĩ tới

sắc mặt Cơ Phượng Ly trước khi rời khỏi đây, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.



Nàng chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt Cơ Phượng Ly khó coi tới mức đó, quả thật, những lời Lam Băng vừa nói dù là ai cũng không chịu nổi. Nhưng nàng

nghĩ, điều khiến Cơ Phượng Ly buồn bực nhất vì hắn đã thua trong tay

nàng.



Hoa Trứ Vũ vừa đi vừa nghịch dây đàn, dù sao cũng không phải đàn của mình, nàng chơi thêm vài ngày rồi sẽ trả lại cho hắn.